ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 397

hồ và lúng túng hơn. Cô bỗng cảm thấy thiếu tự nhiên, cứng miệng nói:
“Tôi mong mỏi? Tại sao tôi phải mong mỏi? Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi,
đừng trộn lẫn vào nhau. Đằng Tuấn là người thật thà, tôi chỉ mong chị đừng
lấy anh ấy ra làm trò đùa, chỉ thế mà thôi”.

“Thế hả? Vậy nếu Đằng Tuấn không thích làm trưởng nhóm, cậu ta

hoàn toàn có thể phản ánh lại với xưởng trưởng, chị nghĩ không ai ép buộc
gì được. Nếu cậu ta là cậu ta, em là em, cậu ta vốn không ý kiến gì, em ra
mặt thay cậu ta làm gì cho khổ?”.

Hướng Dao hậm hực ngồi xuống salon, không nói được gì, một lát sau,

tự cô cũng cảm thấy mình chưa phân phải trái trắng đen gì đã xông đến chỉ
trích Hướng Viễn là có phần kích động quá mức, lúc này mới lúng túng nói
lãng sang chuyện khác: “Anh rể đi công tác rồi à?”.

Cô chưa từng mở miệng gọi “chị”, nhưng với Diệp Khiên Trạch lại gọi

“anh rể” rất thuận miệng.

Hướng Viễn “ừ” một tiếng xem như trả lời.

Hướng Dao không còn gì để nói, ngồi đờ ở đó, hai tay khoanh lại một

lúc lâu, rồi hỏi một câu: “Phải rồi, Diệp Quân… Bây giờ cậu ấy thế nào?”.

“Rất ổn.” Hướng Viễn nhìn người đang ngồi trên salon một cái. Cô đoán

không sai, giờ đây cô không còn hạn chế việc qua lại giữa Hướng Dao và
Đằng Tuấn, tự Hướng Dao cũng bắt đầu do dự.

“Cậu ấy… Hôm chị kết hôn, cậu ấy nhìn thấy em và Đằng Tuấn bên

nhau, có nói gì với chị không?”, nói đến khúc cuối giọng Hường Giao mỗi
lúc một nhỏ.

Hướng Viễn cười cười: “Em mong cậu ấy nói gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.