ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 451

mặt nhiều. Bà Diệp nằm trong bệnh viện đấu tranh giữa sự sống và cái chết
đã lâu, hai tháng trước đã qua đời, theo căn dặn của Diệp Bỉnh Lâm, hậu sự
được làm rất đơn giản. Diệp Bỉnh Lâm thậm chí còn không để các con ở lại
mà mình ông ngồi bên hộp tro cốt của người vợ vắn số, sau đó đích thân
đưa chiếc hộp lên chùa Lục Dung.

Vì chỉ có Diệp Linh mới là cốt nhục của bà Diệp nên cô đã được đưa về

thọ tang mẹ. Khí sắc của cô khá hơn trước nhiều, thần trí xem ra cũng tỉnh
táo, lúc nhìn thấy vợ chồng Diệp Khiên Trạch còn nở nụ cười với họ. Hôm
ấy, Diệp Khiên Trạch tỏ ra đau buồn vì người mẹ kế xem anh như con ruột
đã qua đời, không còn tâm trạng nào lo những điều khác. Hướng Viễn thấy
Diệp Linh vuốt ve bên di ảnh của mẹ, sau đó thắp hương, cô không có kinh
nghiệm nên làm mãi đến chảy nước mắt mà vẫn không thắp xong. Hướng
Viễn bước đến giúp một tay, lúc đó Diệp Linh đã nói: “Cảm ơn”.

“Khách sáo làm gì, xem ra, em khá hơn nhiều rồi”, Hướng Viễn nói với

Diệp Linh.

Diệp Linh cắm hương vào lư, mỉm cười vừa nói vừa chỉ vào di ảnh của

bà Diệp: “Khỏe cũng ích gì, rồi cũng ốm mà chết, ai cũng sẽ có ngày này,
chỉ là sớm hay muộn mà thôi”.

Tuy cô chỉ vào hướng di ảnh của Diệp thái thái, Hướng Viễn biết Diệp

Linh nói đúng nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác quái kỳ lạ. Cô đầu
cảm thấy ngờ vực, rốt cuộc Diệp Linh đã khỏe hay là bệnh càng nặng
thêm?

Diệp Bỉnh Lâm nãy giờ vẫn đứng một bên không trách móc gì, yên lặng

một lúc rồi gật gù: “Đi trước là có phúc”.

Sau tang lễ, cuộc sống của Diệp Bỉnh Lâm càng lặng lẽ hơn, mỗi ngày

nếu không ở trong viện điều trị đóng cửa đọc sách thì sẽ bảo người đưa ông
đến chùa Lục Dung nghe tăng lữ giảng kinh, ông cũng ít chơi cờ hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.