ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 460

không phải của những người phục vụ, cũng không phải của bất kỳ người
nào cô quen thuộc, càng không phải là tiếng vọng lại của bước chân cô.

Hồi chuông cảnh giác phóng lên nhưng trước khi chưa xác định được ý

đồ của đối phương thì Hướng Viễn không muốn gào thét để làm kinh động
quang cảnh náo nhiệt đằng kia. Trên đoạn hành lang về đêm lúc này, ngoài
cô ra, chẳng còn bất kỳ người quen nào khác.

Khi cô đi chậm lại, rõ ràng bước chân phía sau cũng chậm lại theo.

Hướng Viễn vờ ra vè gạt mái tóc trên vai ra sau, thờ ơ quay đầu lại nhìn. So
với ánh đèn rực rỡ cô cần thì ánh đèn ở đây quá âm u, những chiếc lồng
đèn đỏ lớn vui mắt vào ban ngày đang tỏa ánh sáng u ám thê lương, cô chỉ
nhìn thấy nơi chiếc đèn không rọi tới được ở góc hành lang và chiếc bóng
kéo dài cô đơn của chính mình.

Hướng Viễn biết lúc này mà gọi điện thoại cầu cứu là không sáng suốt

bới nếu đối phương có ác ý thì việc móc điện thoại ra sẽ chỉ càng kích thích
hắn hành động. Hướng Viễn cố ra vẻ thản nhiên, thong thả dạo bước một
đoạn rồi co chân chạy nước rút. Cũng may hôm nay cô đã mặc bộ quần áo
dành cho dịp lễ để tiện cho việc đi lại, lại khá tự tin với tốc độ của mình
nên chỉ cần đối phương bất ngờ mất mấy giây, cô đảm bảo tám phần thắng
lợi chạy hết đoạn hành lang này.

Đầu kia của hành lang là một chiếc cổng trang trí hình vòng cung,

Hướng Viễn lách vào sau cửa rồi dùng chân đá nó lại, cô quay người đưa
một tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng cài chốt cửa. Lúc bỏ chạy, cô chắc
chắn người sau lưng đã đuổi theo, tốc độ rất nhanh, chỉ thua cô mấy giây
khỏi đầu và khoảng cách mười mấy mét. Cánh cửa này tuy chỉ để trang trí
nhưng nếu có người muốn phá cửa xông vào, cô vẫn có đủ thời cơ đợi
người đến cứu. “Đến cây này mà chị cũng muốn tự di dời thì chẳng phải tự
mình làm khổ mình à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.