ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 465

dù trong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho anh trai mình và Hướng
Viễn đều được thể hiện cả trên gương mặt lẫn trong lòng.

Dù cho đối với cô, Diệp Quân vẫn không trưởng thành nhưng cậu đã

không còn là cậu bé ngây thơ chỉ một hai câu nói là lừa cho qua chuyện
được nữa. Cô nghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó nói một
tiếng với anh giúp chị. Nói rằng chị đi dặn nhân viên một số chuyện rồi lát
nữa sẽ đi với anh ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh một
ly”.

“Mạc Kiến Quốc”, Diệp Quân lẩm bẩm lặp lại. Từ trước đến nay cậu

vốn không mấy lưu tâm đến những chuyện trên thương trường mà cũng
cảm thấy có phần quen thuộc với cái tên này, “A, Mạc Kiến Quốc là bố của
người bị Diệp Linh đẩy xuống khỏi cây...”

“Diệp Quân”, Hướng Viễn cau mày chặn ngang câu nói như vừa vỡ lẽ

ra của cậu. Diệp Quân cũng tự biết một số việc nên nói ít thì tốt hơn nên
kịp thời “cắn” lưỡi mình lại, ngoan ngoãn “ồ” lên một tiếng rồi đi đến chỗ
Diệp Khiên Trạch đang đứng.

Hướng Viễn thấy cậu đi rồi thì vội vã nhờ người đi tìm người phụ trách

an ninh khu nghỉ mát dặn dò kỹ lướng mấy câu ở góc khuất, nhìn người
phụ trách lặng lẽ tìm gọi vài người ra ngoài, mới hơi yên tâm được một
chút.

Vừa làm xong chuyện đó, Hướng Viễn quay lại đã suýt đâm vào cốc

nước trên tay một người không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Cô
định thần nhìn lại thì Diệp Quân đang cầm một cốc nước đi theo cô.

Hướng Viễn nói với vẻ bất lực: “Chị tưởng em đi cùng anh ấy cơ mà?”.

Nhìn chiếc cốc vẫn tỏa khói nghi ngút, cô lại hỏi thêm một câu: “Không bị
bỏng chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.