ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 564

"Chẳng lẽ vẫn đang đi đường, di động lại hết pin?", Diệp Khiên Trạch

lẩm bẩm. Hai anh em lại ngồi đợi gần nửa tiếng nữa, tiếng tích tắc của
chiếc đồng hồ cũ khiến ai cũng bức bối nóng ruột. Từ xưa tới nay, Hướng
Viễn chưa bao giờ là đối tượng khiến mọi người phải lo lắng như đêm nay,
Diệp Khiên Trạch bỗng thấy bất an một cách lạ lùng. Có lẽ đêm nay đã xảy
ra quá nhiều việc khiến anh cần vẻ điềm tĩnh bình thản của Hướng Viễn để
an ủi chính mình. Có lẽ sự thất vọng của cô đã khiến anh đau, khiến anh
nhận ra rằng thực ra anh rất quan tâm cách cô nhìn nhận và đối xử với
mình.

"Không được, dù thế nào thì cũng phải đến nhà rồi chứ, để em ra ngoài

xem sao". Vừa dứt lời, Diệp Quân chụp lấy chìa khóa xe rồi lao ra cửa.
Diệp Khiên Trạch không kịp ngăn lại, cũng không kịp hỏi, thành phố lớn
như thế, cậu phải đi đâu tìm?

Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, Hướng Viễn vẫn chưa về, đến

Diệp Quân cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Đã khuya lắm rồi, Diệp Khiên
Trạch có thói quen ngủ sớm nhưng anh phát hiện ra mình như đang tự
cưỡng ép bản thân, cứ mấy giây là phải liếc nhìn kim đồng hồ, mỗi một
động tĩnh bên ngoài, anh đều ngỡ là bước chân Hướng Viễn.

... Cô sẽ không xảy ra chuyện chứ?

... Không đâu, ai có thể thông minh và nhanh nhẹn hơn Hướng Viễn

được? Làm sao cô có thể gặp chuyện gì...

... Cô ấy có thông minh thế nào thì vẫn là con người, mà lại là phụ nữ,

muộn thế này rồi, đến điện thoại cũng không nghe, đây không phải là tác
phong của cô ấy...

... Chẳng lẽ cô ấy đã không còn chịu đựng nổi mình? ... Có khi nào cô

ấy sẽ không về nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.