ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 583

"Cô ấy đã không còn nhưng anh thì vẫn còn sống, anh không thề cứ ở

bên cô ấy mãi được. Khiên Trạch, nếu trong lòng cô ấy nhớ đến anh thì sẽ
không muốn thấy dáng vẻ anh thế này."

Diệp Khiên Trạch như lại trở về với trạng thái lão tăng ngồi thiền,

miệng không nói, tai không nghe, vạn sự không liên quan đến mình.

Cơn giận dữ trong Hướng Viễn bốc lên, bộ dạng này của anh khiến cồ

vừa đau khổ vừa chua xót. Cô kéo cánh tay Diệp Khiên Trạch, chẳng nói
chẳng rằng mà lồi anh đi: "Đi, đi theo em!".

Anh vẫn không nhúc nhích. Giọng Hướng Viễn run run: "Diệp Khiên

Trạch, anh còn nhớ cái hôm anh cầu hồn em, anh đã lôi em đi thế nào
không? Nếu trong đầu anh ngoài bài vị này ra, vẫn còn nhớ một số chuyện
khác thì bây giờ theo em ngay!".

Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch đã buông lõng người, không còn kháng

cự, để mặc Hướng Viễn kéo anh đi loạng choạng ra đến cổng chùa rồi đẩy
anh lên xe.

"Chủng ta về nhà... anh đừng thế nữa, được không?" Hướng Viễn vừa

khởi động xe rời đi, vừa nhìn cái người đang nằm vật vờ bên ghế phụ như
xác chết biết đi, bỗng cảm thấy hoang mang không biết phải làm sao. Cảnh
sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua trong bóng đêm, những ngọn đèn ne-on
của thành phố trở thành một đường ánh sáng vẩn đục trong bóng tối.

Hướng Viễn nhìn phía trước, hỏi: "Anh chẳng đã nói, từ nay về sau,

chúng ta phải sống thật hạnh phúc ư? Anh đã nói thế, Khiên Trạch, anh
quên rồi à?".

Ánh mắt anh đang nhìn một nơi rất xa vồ định ngoài cửa sổ: "Anh có tư

cách gì để sống hạnh phúc?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.