ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 584

"Vậy còn em? Em là vợ của anh, em phải làm thế nào? Khiên Trạch,

Diệp Linh đã chết rồi, anh đau khổ, em biết, nhưng bắt cả thế giới phải để
tang cô ấy thì anh mới cam lòng sao? Tại sao anh không nghĩ đến em, cho
dù em đã van xin anh, anh cứ khóc đi, khóc xong sẽ sống thật tốt, được
không?" Hướng Viễn quên mất tập văn kiện của mình, quên mất cả mục
đích mình đến đây, cồ không phải là người phụ nữ mạnh mẽ cái gì cũng
làm được mà chỉ là một người vợ bị tồn thương, ngồi cạnh người chồng trái
tim mỗi lúc một bay xa, chỉ mong có thể gọi anh trở về.

Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch quay ngoắt đầu đi để khóc. Cô rút

một tay ra khỏi vồ lăng, phủ lên tay anh nhưng anh lại rút ra từng chút' một
rồi nói: "Xin lỗi! Hướng Viễn, xin lỗi...".

Hướng Viễn buông tay ra rồi lại nắm lại trong không khí. Cô cười cười,

nhìn thấy mình trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất thê lương. "Xin lỗi, xin
lỗi thì có tác dụng gì? Diệp Khiên Trạch, anh từng nói không muốn làm tổn
thương bất kỳ người nào, chẳng lẽ em không phải là người?"

"Xin lỗi...", anh vẫn lặp lại câu đó, giọng nói mỗi lúc một nhỏ, mệt mỏi

cực độ.

"Em ghét câu này của anh, em ghét cái bộ dạng người không ra người,

ma không ra ma này của anh. Anh đừng ép em phải nói những lời anh
không muốn nghe. Bây giờ anh cảm thấy cô ấy quan trọng hơn cả thế giới
này nhưng lúc cô ây còn sông thì anh đã làm gì? Tại sao anh không đưa cô
ấy cao chạy xa bay, tại sao còn cưới em?" Chiếc xe đã tiến vào trung tâm
thành phố, đêm ở thành phố này quá sáng, sáng đến mức chiếu vào sự bi
thương của con người không chốn dung thân.

"Cô ấy đã hóa thành tro bụi, anh vẫn còn xương thịt, chết theo cô ấy đi,

hoặc là anh phải sống cho tốt! Nếu không em sẽ khinh thường anh. Anh là
kẻ bạc nhược vô sỉ nhất!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.