“Em biết rồi?”, anh lên tiếng.
Một chiếc dằm gỗ trên tay vịn đâm vào đầu ngón tay Hướng Viễn
nhưng cô vẫn nói rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Khiên Trạch, anh
không thể lừa dối quá nhiều”.
“Hướng Viễn!” Anh đưa tay ra, chạm đến vai cô lại rụt về, nét cảm
thương trên gương mặt càng tăng thêm. Hướng Viễn nhìn, trên cổ áo của
anh, mặt Quan Âm đứt cổ nhuốm máu kia như thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đi đi, đừng để “Tiểu Trần” đợi lâu”.
Anh không nói thêm nữa, cúi đầu bảo: “Xin lỗi!” rồi đi lướt qua cô.
Hướng Viễn cũng không dừng lại, bước chân đi về hai hướng ngược nhau
của cả hai nện trên bậc thang cũ kĩ, mỗi một bước đều như muốn giẫm cho
tâm sự vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng núi cũng bị giẫm
đạp nát vụn…
Hướng Viễn dừng lại trước đầu cầu thang, nói với Diệp Khiên Trạch:
“Khuyên anh một câu cuối. Những người lăn lộn chốn giang hồ đều không
đơn giản, anh cũng không đấu lại người họ Thôi kia, phụ nữ còn nhiều,
tránh xa cô ta ra”.
Từ chỗ đứng của Hướng Viễn không thể nhìn thấy bóng dáng Diệp
Khiên Trạch nên cô cũng không thể biết phản ứng của anh. Anh không đáp
lại, một lúc sau, tiếng đóng cửa vang đến. Có lẽ một luồng gió đêm len vào
từ kẽ hở khi cửa mở ra rồi khép lại khiến Hướng Viễn đứng trên đầu cầu
thang khẽ run rẩy.
Hướng Viễn đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng nhà giàu không hoà
thuận, có cặp khổ sở vì tình, có cặp nhìn thì rất hợp nhau nhưng tính cách
lại khác xa, có cặp như nước với lửa, cũng có cặp đồng sàng dị mộng,
đương nhiên đa số là bọn đàn ông trăng hoa bên ngoài, không biết giữ lấy
gia đình, phụ nữ căm hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải nuốt