Diệp Quân không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: "Sao lại thế được? Chẳng phải
còn có chị sao?".
"Chị... không phải là người khác à?"
"Sao chị lại là người khác được? Nếu chị là người khác thì trao cho
người khác đi... Chị không ăn ớt xanh à? Cho em nhé, chị có ăn cà chua
không?", cậu vừa hỏi vừa với đũa ra gắp.
Hướng Viễn thấy bất lực, chẳng trách Đằng Vân bảo con trai nhà họ
Diệp đều là cậu ấm, thật sự là với cậu ấm đang ngồi trước đây thì gia
nghiệp của cậu cũng không hấp dẫn bằng ớt xanh và cà chua, chẳng trách
cậu chỉ làm một viên cảnh sát quèn mà lại vui sướng thỏa mãn như thế.
"Ấy, em phải đi rồi, nếu đến muộn thì bị đội trưởng mắng chết." Diệp
Quân lau miệng rồi giành móc ví ra, lắc lắc trước mặt Hướng Viễn: "Hôm
trước phát lương, đã hẹn hôm nay em trả mà".
Hướng Viễn làm động tác mời tự nhiên, cậu cười rồi vẫy tay gọi phục
vụ bỗng bất ngờ kêu lên một tiếng: "ủa... Hướng Dao!".
Hướng Dao ăn mặc rất thời trang, đang đứng lạnh lùng ngoài cửa quán
ăn. Do Diệp Quân nhanh mắt nên cô bất đắc dĩ phải tiến đến chỗ họ.
"Chắc tôi không làm phiền hai người chứ?" Miệng tuy nói thế nhưng cô
không có ý định bỏ đi.
"Nói gì vậy?" Diệp Quân cười bảo: "Lâu quá không gặp cậu rồi. Tôi
phải đi đây, hai người trò chuyện đi nhé".
Hướng Viễn bất giác thu lại nụ cười trên gương mặt, nhìn Hướng Dao
một cái rồi hỏi: "Đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đi".