ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 632

nhất của "Nhật báo Nam Đô" trong băng ghi âm nếu không tôi sẽ không
giao tiền. Nghe rõ chưa? Đừng hãm hại anh ấy, tiền thì tôi sẽ nghĩ cách...".
"Tôi liên lạc với anh bằng cách nào? Tiền thì giao dịch làm sao? Nói cho rõ
đi", lòng Hướng Viễn nóng như lửa đốt nên cô sốt sắng hỏi.

"Cô không cần liên lạc với tôi, chúng tôi sẽ tìm đến cô".

Điện thoại đã gác máy, Hướng Viễn cầm ống nghe, rất lâu, rất lâu sau

đó cô vẫn giữ nguyên tư thế lắng nghe điện thoại như thể trong âm báo bận
đơn điệu ấy có thể khiến tâm tư đang rối loạn của cô tìm ra lối thoát, hoặc
có thể đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện có thể khiến sự việc chuyển biến tốt
hơn.

Hướng Viễn đứng đó, toàn thân và gương mặt đều cứng đờ như tượng

sáp. Lúc ấy, cô bỗng cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình, nỗi sợ
hãi bất ngờ áp đến khiến cô rùng mình thật mạnh, ống nghe suýt nữa vuột
khỏi tay.

Phản ứng của cô như đã khiến người phía sau giật nảy mình, lùi lại đến

mấy bước.

"Hướng Viễn, chị đang làm gì thế? Gọi điện cho ai mà nhập tâm vậy?"

Diệp Quân ôm chiếc mũ vừa gỡ xuống khỏi đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Em tới đây mà sao không nói tiếng nào?", Hướng Viễn sẵng giọng hỏi.

Cô cảm thấy thần kinh mình như một sợi dây đã căng hết mức, không thể
chịu nổi bất cứ tác động nào, rất dễ dàng bị đứt phựt. Cô đã chịu đựng quá
đủ cuộc sống kéo căng cả hai đầu này, chịu đựng quá đủ Diệp gia và những
sóng gió như thể mãi mãi không bao giờ ngừng lại.

Diệp Quân hơi lúng túng, nói với vẻ cam chịu: "Em mở cửa vào chị

không nghe thấy à? Chị cứ cầm ống nghe không nhúc nhích, em gọi chị
đến mấy tiếng liền mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.