ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 692

móng tay bật luôn cả máu. Cô lảo đảo lùi lại vài bước, lưng nện mạnh vào
bức tường hành lang, trên mặt bắt đầu đau rát, đưa tay lên chùi thì thấy có
vết máu đỏ tươi.

Những người đi cùng kêu lên thất thanh, có người đỡ lấy cô, mấy y tá

khỏe mạh lập tức mở cửa sắt, ấn mạnh Viên Tú đã nở nụ cười trở lại xuống
sàn nhà.

"Buông cô ta ra..." Cơn đau khiến Hướng Viễn nhanh nhẹn hẳn, cô ấn

vết thương trên mặt, lao vào ngăn cản những người đang khống chế bạo lực
với Viên Tú: "Bỏ đi, tôi nói buông cô ta ra...".

Hai người đó buông tay, Viên Tú vẫn nằm phục dưới sàn nhà cười hềnh

hệch, nụ cười méo mó và nét lạnh lùng trong đôi mắt khiến cô ta trở nên
đáng sợ vô cùng.

Viện trưởng liên tục xin lỗi "người khách vàng" Hướng Viễn. Cô buông

tay đang che mặt xuống, máu không ra nhiều như cô tưởng nên cô hạ giọng
nói với Viện trưởng: "Từ nay về sau... tôi muốn mọi người chăm sóc cô ta
thật tốt...".

Sơ cứu đơn giản vết thương trên mặt tại bệnh viện xong, cô liền quay lại

xe mình, lôi ra một cặp kính râm để che bớt vết thương, tiếp đó lại mở gói
giấy có bọc chiếc usb ra, trên đó viết đơn giản mấy chữ: "Nếu hài lòng với
chứng cứ của tôi thì ba giờ chiều, lầu hai ở Cát Tường Các". Ký tên là
"người làm ăn".

Cát Tường Các là một quán trà bình thường trong thành phố G, giá rẻ

nên rất nhiều người rất thích đến đây chọn nước uống, sau đó ngồi cả ngày
trời. Hướng Viễn ngồi ở một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ hai rưỡi chiều
đợi đến chín giờ tối, "người làm ăn" Trần Kiệt không hề xuất hiện.

Cô không phải là người không có sự nhẫn nại, quá trình chờ đợi cũng

không vất vả lắm, chỉ cần ngồi đó - bên một chiếc bàn đơn sơ, nhờn mỡ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.