ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 72

“Nếu như chị cần máu thì em có thể cho mà”, Trâu Quân nghiêm túc

đáp. Chưa nói dứt lời, câu đã bị Hướng Viễn vỗ “bốp” một cái vào sau gáy.

“Trẻ con chẳng kiêng kỵ gì cả.” Hướng Viễn cười mắng một câu rồi

nhìn Diệp Khiên Trạch nói: “Người nhà cậu sao toàn thích nói những lời
ngốc nghếch thế?”

Diệp Khiên Trạch cũng không nhịn được cười: “Xem ra A Quân còn tốt

với cậu hơn cả ông anh này.”

Hướng Viễn thầm cười giễu mình ngốc nghếch, lại đi mong chờ Diệp

Khiên Trạch sẽ tỏ ra chút bất mãn với chuyện này. Nụ cười của anh rất thật
lòng và trong sáng, đó là niềm vui vì người thân và bạn tốt quan trọng nhất
trong đời anh hòa hợp với nhau.

“Nó vẫn còn là trẻ con. Trẻ con thì luôn cho rằng thời gian người nào ở

bên cạnh mình nhiều hơn thì đó là người thân hơn”, cô nói.

Diệp Khiên Trạch nghe Hướng Viễn nói vậy cũng không kìm được cảm

xúc, anh đặt tay lên vai Trâu Quân: “Do anh chăm sóc em chưa tốt, A
Quân, anh hỏi này, nếu có cơ hội ngày nào cũng sống với anh, em có chịu
không?”

“Anh muốn chuyển về thôn sống hả?” Trâu Quân tỏ ra ngờ vực.

“Không phải, ý anh là em cùng anh đến thành phố.”

“Sao lại thế được?” Trâu Quân không suy nghĩ, trả lời luôn, “Em có

phải người thành phố đâu. Hơn nữa, nếu em đi rồi thì bố phải làm sao?”

“Trâu…, bố em có tốt với em không?” Diệp Khiên Trạch hỏi.

Trâu Quân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi này của anh, cậu nói:

“Bố đối với em cũng không tệ.” người nông thôn bận rộn lo kiếm cái ăn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.