ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 725

nhìn, Diệp Quân vẫn chưa kịp tháo mũ xuống, dù cậu vốn ghét bị thứ gì đó
bó buộc trên đầu.

Diệp Quân đứng cạnh cô, lên tiếng: "Đồng nghiệp của anh... họ có đến

tìm em không?".

Hướng Viễn không nhìn thấy rõ mặt Diệp Quân, chỉ thấy bộ sắc phục

trên người cậu giống hệt hai người cảnh sát kia. Cồ gật đầu: "ừ, em biết rồi.
Những gì cần hỏi đã hỏi cả rồi, nhưng em cũng không biết Hướng Dao
đang ở đâu. Em không nên để mặc nó ở ngoài một mình, đó là lỗi của em".

Mái tóc Hướng Viễn xoa dài dưới ánh sáng ngọn đèn bàn, gương mặt

tiều tụy, thần sắc thê lương, cô không phải là Hướng Viễn vạn năng mà chỉ
là một người phụ nữ yếu đuối.

"Anh có gọi để em chuẩn bị tâm lý nhưng điện thoại của em cứ bận

suốt. Em cũng biết đó là vụ án mạng giết người mà cấp trên vừa phát lệnh
phải chú trọng nên..."

Lúc Diệp Quân gọi điện, có lẽ cô đang nói chuyện với Hướng Dao,

Hướng Viễn biết Diệp Quân lo cho cồ nên thở dài: "Diệp Quân, tính cách
Hướng Dao anh cũng biết đấy, tuy cứng đầu nhưng lại mềm lòng hơn bất
cứ ai, nó không thể xuống tay tàn nhẫn như thế được, mà chỉ còn một tháng
nữa là nó sinh con rồi... Anh nhận lời đi, nếu có tin tức gì của nó thì nhất
định phải báo em biết ngay, còn nữa, cố gắng đừng làm hại nó, được
không?".

"Chỉ cần đó là chuyện anh làm được thì anh sẽ không từ chối em điều

gì?", Diệp Quân nói.

Nói xong, Diệp Quân nhìn sàn nhà, bóng cậu và cô hợp lại làm một.

Cậu thử đưa tay ra chạm vào tóc cồ. Diệp Quân còn nhớ lúc bé, cậu đã từng
thấy Hướng Viễn gội đầu bên sông, mái tóc xoa dài, khi ấy cậu đã rất muốn
chạm vào nhưng chưa bao giờ dám. Khi lớn rồi, lúc xuất hiện trước mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.