ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 734

Hướng Viễn kéo cô đi thì bị cô Me đầu vào người nên lảo đảo lùi lại

một bước, tức đến phát điên: "Cậu ta quan trọng hơn cả tính mạng em à?
Em đừng nói rằng đến hôm nay em mới phát hiện ra thì ra em yêu cậu ta
đến the!"

Lời Hướng Viễn có phần mỉa mai nhưng chuyện gì cũng có nguyên

nhân của nó, cho dù Hướng Dao và Đằng Tuấn ở bên nhau mấy năm nay,
cứ chia tay rồi nối lại, nhưng Hướng Dao chưa bao giờ thừa nhận tình cảm
của mình với Đằng Tuấn, lúc nào cô cũng nói với vẻ đùa bỡn: "Cứ qua
ngày đoạn tháng thế đi". Đen lúc đứa trẻ trong bụng đã ba tháng mới mơ hồ
nhận ra, cuối cùng không nỡ phá bỏ nó nên mới giữ lại.

Nước mắt trên mặt Hướng Dao chan hòa: "Phải, em không yêu anh ấy.

Trước kia do em bức xúc với chị, chị không đế em ở bên anh ấy, nên em
mới làm vậy. Nhưng Hướng Viễn, con người có tình cảm, bây giờ em thật
sự không thể rời xa anh ấy".

Không biết có phải vì bị Hướng Dao hức đầu vào không mà Hướng

Viễn thấy lồng ngực mình phập phồng, tuy rất bực bội nhưng cũng đành bó
tay. Hướng Dao đã thế này rồi thì chắc không nghe bất cứ điều gì. Hướng
Viễn cũng không khuyên nhủ nữa mà gật đầu, nói: "Em có tình có nghĩa,
được, Hướng Dao, chị hỏi lại lần nữa, có đi với chị không? Nếu em không
chịu thì chị sẽ đi, từ này về sau để mặc chuyện của em. Em cứ chạy trốn
với Đằng Tuấn đi, xem hai người trốn được bao lâu, cho dù trốn được một
lúc thì cũng như chuột chui rúc dưới ống cống không thấy được ánh sáng.
Cả đời em như thế thì cũng được đi, nhưng con em thì sao? Em muốn đứa
trẻ cũng phải chịu cuộc sống đó sao?"

Hướng Dao ôm mặt, đau khổ ngồi xuống ghế: "Đừng nói nữa Hướng

Viễn, xin chị đừng nói nữa". Cô chỉ cần chịu nghĩ sâu hơn một bước thì sẽ
biết sự kiên trì của mình là con đường chết, Hướng Viễn nói đúng, cả đời
cô có thể như thế, nhưng đứa trẻ là tử huyệt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.