ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 769

Di động Hướng Viễn đặt trên xe bỗng rung lên, cô thò một tay ra lấy

nhưng Diệp Quân đã giữ lại: "Đừng xem".

"Sao thế?" Hướng Viễn nhướn mày vẻ thắc mắc, tiếp đó dường như đã

hiểu ra mấy phần: "Anh gửi tin nhắn à, lại trò gì đây?".

Diệp Quân không nói gì vẻ kỳ lạ, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Thôi vậy,

em xóa nó giúp anh".

"Sao thế được, gửi cho em thì là của em, muốn xóa thì phải để em xóa."

Cô vừa cười vừa gạt tay Diệp Quân ra, di động lọt thỏm vào tay cồ, Diệp
Quân ấp úng, chỉ cúi đầu van nài một câu: "Bây giờ đừng xem... ừm, đợi
đến tối được không?".

"Lý do?", Hướng Viễn thấy vừa tức vừa buồn cười.

"Dù sao cũng phải đợi anh ngủ thì rồi mới được xem."

"Thần thần bí bí, chả hiểu anh muốn làm gì nữa."

Đang lúc nói thì chiếc xe đã chỉ còn cách ngôi nhà cũ chừng mười mấy

mét, cách một ngã rẽ, Diệp Quân bỗng ngồi thẳng lưng lên: "Hướng Viễn,
nhìn kìa, cái gì thế?".

Hướng Viễn nheo mắt nhìn theo hướng tay Diệp Quân chỉ, cồ nhìn thấy

trên gốc cây xanh biếc, khói bốc lên cuồn cuộn, xộc thẳng lên trời.

Gốc cây đó cô quen thuộc vô cùng, mỗi sáng sớm khi vén màn cửa, cô

đều có thể ngửi thấy mùi lá cây ấy.

"Lửa!"

Hướng Viễn giật mình đạp chân ga để tăng tốc nhưng sau khi qua ngã

rẽ, chiếc xe không còn cách nào tiến lên được nữa, những người hoảng loạn
chạy xung quanh đã khiến đường đi tắc nghẽn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.