ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 116

Giáo viên chủ nhiệm tức đến đỏ mặt. Tôi nghĩ nếu không phải vì nể

mặt bố của Quân Lương thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ bóp chết đứa
con gái không biết trời cao đất dày này trước mặt cả lớp.

Thú thực ấn tượng đầu tiên của tôi với Quân Lương không tốt. Cái

dáng vẻ quá ngạo mạn của cô ấy khiến tôi chắc chắn rằng cô ta không
giống mình. Nếu không xảy ra chuyện ấy thì có lẽ mối quan hệ của chúng
tôi chỉ dừng lại ở cái gật đầu và mỉm cười trong buổi họp lớp nhiều năm
sau đó, chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi.

Tôi đang suy nghĩ viển vông thì Cố Từ Viễn đánh thức tôi. Vẻ mặt

vốn rất nghiêm trọng của Đỗ Tầm càng nặng nề hơn.

Mặc dù tôi biết cậu ấy rất thích Quân Lương nhưng cảm giác mà cậu

ấy để lại trong tôi quá nặng nề, cứ như là người bị bắt là bố của cậu ấy vậy.

Lẽ nào cậu ấy định làm con rể nhà họ Tô sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi lập tức cho mình một cái bạt tai.

Tôi đúng là không ra gì cả, chả trách Cố Từ Viễn nói tôi vĩnh viễn không
có lúc nào nghiêm túc cả.

Lúc chúng tôi gõ cửa nhà Quân Lương, cô ấy vừa ở văn phòng luật sư

về. Mặc dù cô ấy gượng cười với chúng tôi nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa vẻ
mệt mỏi không thể che giấu.

Bốn người ngồi trên sofa không ai chịu mở miệng. Tôi dùng ánh mắt

ép Cố Từ Viễn phá vỡ sự im lặng. Nhưng anh cũng dùng ánh mắt đáp trả
tôi: “Lẽ nào em bị câm?”

Cuối cùng vẫn là Quân Lương nói trước. Mặc dù đang ở trong hoàn

cảnh khó xử như thế nhưng cô ấy vẫn giữ được tôn nghiêm và phong độ
của mình chứ không giống với những cô gái khác, nhìn thấy bạn trai đến là
ùa vào lòng khóc nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.