ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 117

Giọng nói của cô ấy rất mệt mỏi:

- Làm mọi người phải lo lắng rồi, thực ra… mọi chuyện rồi sẽ qua.

Mình kiên cường hơn tưởng tượng của các bạn, của tất cả mọi người, thậm
chí hơn cả tưởng tượng của bản thân mình. Trong cuộc đời, ai cũng sẽ gặp
phải những tai nạn lớn nhỏ. Trước đây mình đã sống quá tốt, bây giờ gặp
báo ứng…

Nghe cô ấy nói vậy, đột nhiên tôi thấy sống mũi cay cay.

Đỗ Tầm không nói gì, chỉ khoác vai cô ấy rồi thở dài.

Lần cuối cùng đám phán với mẹ, Quân Lương đưa tôi đi cùng.

Lúc đầu tôi sống chết không chịu đi, mặc dù chúng tôi là bạn thân,

nhưng suy cho cùng đây vẫn là chuyện riêng nhà Quân Lương. Tôi là người
ngoài mà tham gia vào thì sẽ rất khó xử.

Nhưng lúc Quân Lương tức giận thật đáng sợ. Nhìn khuôn mặt u ám

của cô ấy, mọi sự kiên quyết của tôi đều tan thành mây khói, đành phải
miễn cưỡng đi cùng cô ấy.

Mặc dù tôi rất ngại nhưng cô Tô rất thân thiện. Nụ cười ấm áp trên

khuôn mặt của cô ấy khiến tôi có ảo giác rằng cô ấy không có bất cứ mối
quan hệ nào với chú Tô, dường như người đàn ông đang đứng trước vành
móng ngựa kia không phải chồng cô ấy.

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, qua lời nói của cô ấy, tôi mới biết thì ra

đó không phải là ảo giác, thật sự người đàn ông ấy đã không còn là chồng
của cô ấy nữa.

Lúc ấy tôi mới hiểu vì sao Quân Lương muốn tôi cùng đến. Nếu

không có người ở bên cô ấy, để cô ấy có thể tháo bỏ lớp ngụy trang để dựa
dẫm một chút thì không biết chừng cô ấy sẽ gục ngã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.