Không hiểu vì sao tôi không có dũng khí gọi điện thoại cho Lâm Mộ
Sắc. Trong tiềm thức, dường như tôi đang trốn tránh những thứ có thể rất
khó xử. Tôi cầm điện thoại ngồi xuống bên đường, chỉ thấy đầu óc quay
cuồng.
Tôi không hề ý thức được rằng thực ra mình đang run rẩy.
Giống như ma xui quỷ khiến, bỗng nhiên tôi ra sức ném điện thoại ra
xa, dường như như vậy mới có thể ném đi nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng tôi.
Khoảnh khắc ấy điện thoại rơi vào một bàn chân, sau đó tôi nghe thấy
một anh chàng gầm lên với mình:
- Này, cô bị làm sao đấy, ném vào người khác rồi có biết không?
Tôi hầm hầm ngẩng đầu lên nhìn anh chàng “gà mái” trước mặt. Đôi
mắt anh ta cũng như hồ nước sâu thẳm nhưng không hề khiến tôi liên tưởng
đến điều gì đó vĩnh hằng, chỉ có thể khiến tôi liên tưởng đến “giết cả nhà
anh!”.
Có lẽ kiếp trước là oan gia, nếu không vì sao mỗi lần tôi gặp Viên Tổ
Vực, nhất định cứ phải không vui như thế.
Anh ta nhặt chiếc điện thoại bị ném long cả pin, nhìn một lúc rồi nói:
- Trời ơi, có dán logo của cửa hàng chúng tôi, không ngờ là khách
hàng của cửa hàng chúng tôi.
Tôi nhìn anh ta, không nói một lời. Có lẽ vẻ lạnh lùng của tôi đã nhắc
nhở anh ta điều gì đó. Anh ta ngỡ ngàng đập tay lên trán:
- À, là cô à, tôi nhớ ra rồi. Bạn trai cô rất giàu đúng không? Thế thì
ném đi, ném vỡ rồi lại mua, nhân tiện giúp tôi tăng thêm chút thu nhập.