Tối hôm ấy tôi không thể khống chế được tâm trạng của mình. Nếu là
bình thường chắc chắn tôi sẽ tranh luận với anh ta hoặc mỉm cười cho qua
nhưng tối hôm ấy tôi không thể làm được. Nước mắt cứ trào dâng, dường
như chỉ cần chạm nhẹ một cái là nước mắt sẽ tuôn trào.
Viên Tổ Vực nhìn tôi một lúc, thầm chửi câu gì đó. Hình ảnh anh ta
dưới bóng đèn đường trông chẳng khác nào một đứa trẻ.
Tôi cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào, giật lấy chiếc điện thoại
trên tay anh ta, quay người đi về phía bến xe, bất chấp tiếng gọi của anh ta
ở phía sau. Sau đó anh ta cùng tôi lên xe bus.
Suốt đường đi chúng tôi không nói một câu nào. Tôi chỉ nhìn ra ngoài
cửa sổ, tôi nghĩ không biết tối nay làm sao mà ngay cả những người xa lạ
trên đường cũng trở nên xa lạ hơn trước đây.
Đoạn đường từ bến xe đến ký túc xá không xa lắm nhưng chưa bao
giờ bước chân của tôi nặng nề như thế. Viên Tổ Vực nói một câu sau lưng
tôi:
- Này, cô đến rồi chứ, vậy tôi đi đây.
Lúc ấy tôi mới giật mình hoảng hốt. Thì ra anh ta đi cùng một chuyến
xe bus với tôi hoàn toàn không phải tiện đường mà vì có ý muốn đưa tôi về.
Tôi cũng không phải là người không biết tốt xấu. Cho dù lời nói của
anh ta có chua cay thế nào thì vẫn thấy anh chàng này rất tốt bụng. Thế nên
tôi vội vàng cười với anh ta.
- Ừm, tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh.
Anh ta khó chịu vẫy tay, dường như rất ghét cái dáng vẻ ấy của tôi nên
quay người bước đi. Đúng lúc ấy, chúng tôi nghe thấy giọng nói lạnh như
băng của Cố Từ Viễn vang lên từ phía xa: