Nói rồi anh ta ném đũa bỏ đi. Đến tận khi hình bóng anh ta biến mất
tôi cũng không ngẩng đầu. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào miếng măng vô tội
dưới đất, cảm giác chua xót trong lòng giống như bị thuỷ triều nhấn chìm.
Quân Lương cũng đặt đũa xuống rồi thở dài:
- Sơ Vi, Cố Từ Viễn đã nói với bọn mình rồi. Tối hôm ấy điện thoại
của cậu ấy hết pin, sau khi đưa Lâm Mộ Sắc về thì không tìm thấy cậu, về
ký túc sạc pin, gọi điện thoại cho cậu thì không thể liên lạc được. Kết quả
là đứng đợi cậu hơn một tiếng đồng hồ ở cổng ký túc. Mình đã nói với cậu
ấy là cậu không cẩn thận làm rơi điện thoại... Vốn dĩ mỗi người lùi một
bước, ăn bữa cơm này là xong. Cậu hà tất phải như vậy.
- Đúng, mình đáng đời. - Tôi nghẹn ngào nói.
Nếu không đứng dậy, chỉ sợ tôi sẽ bật khóc trước mặt mọi người. Tôi
thật sự không muốn như vậy, vội vàng đứng dậy, loạng choạng chạy ra
ngoài. Lúc đi ra ngoài, ngay cả câu “tạm biệt” cũng không kịp nói.
Tôi thật sự sợ rằng chỉ cần mở miệng là nước mắt sẽ tuôn trào.
Có lẽ tôi thật sự quá đề cao tài diễn xuất của mình. Khi tôi tưởng rằng
chỉ có một mình Quân Lương biết tôi không vui thì cậu bạn lớp trưởng
Lương Tranh cũng an ủi tôi.
Trong giờ học, tôi đang thất thần vẽ hình Crayon Shin-chan trên sách
thì bỗng nhiên một giọng nói trầm lắng vang lên bên tai:
- Tống Sơ Vi, có phải cậu bị thất tình không?
Tôi giật nẩy mình, khẽ hét lên một tiếng. Giáo viên đứng trên bục
giảng lườm tôi bằng ánh mắt rất khó chịu, tôi lập tức tặng lại ánh nhìn ấy
cho cậu lớp trưởng rụt đầu rụt cổ: