- Được rồi, mình đi xin lỗi anh ấy.
Tôi đã nói là làm. Vì điện thoại hỏng không dùng được nên tôi không
đi ăn trưa mà đứng ở cổng ký túc xá nam chờ Cố Từ Viễn. Lúc nhìn thấy
anh bước lại, tôi căng thẳng đến nỗi toàn thân run lên.
Thực ra mới chỉ có ba ngày ngắn ngủi nhưng khi gặp lại, hai người lại
có cảm giác dường như đã cách xa một đời.
Không cần tôi phải nói, chỉ cần tôi đứng đấy là anh đã hiểu ý tôi. Tôi
bặm môi thầm chửi rủa mình, mày bị câm rồi sao, mau nói xin lỗi đi.
- Xin lỗi.
Tôi sững người, giọng nói này không phải là của tôi. Tôi ngẩng đầu
nhìn anh, mắt anh đỏ hoe, không biết vì sao bỗng nhiên tôi rất muốn khóc.
- Sơ Vi, anh xin lỗi. - Anh lại nói một lần nữa.
Thôi được, nếu anh đã nói rồi, vậy thì tôi không cần nói gì nữa.
Tôi đưa tay kéo anh lại gần rồi gục mặt vào chiếc áo khoác dày của
anh. Anh khẽ xoa đầu tôi giống như vuốt ve chú chó lông vàng nhà anh.
Tôi vừa lau nước mắt, nước mũi vào áo anh vừa nghĩ, thực ra Cố Từ
Viễn rất tốt, tôi phải đối xử thật tốt với anh.
Nếu lúc này anh cầu hôn tôi thì chắc chắc tôi sẽ lấy anh. Mặc dù thời
gian rất khó lường nhưng khoảnh khắc này tôi vô cùng chắc chắn.
Để có thể nhanh chóng liên lạc với thế giới bên ngoài, buổi chiều tôi
đã trốn học, mang phiếu bảo hành đi sửa điện thoại. Sau khi giáo viên điểm
danh xong, tôi đang định chuồn ra từ cửa sau thì không may làm “kinh
động” đến Lương Tranh. Nhưng lần này cậu ta mở một mắt, nhắm một mắt.