ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 148

Tôi thật sự rất cảm động. Nhìn hình bóng của cậu ta, tôi nghĩ nếu mình

còn không đi, không biết chừng lương tâm của tôi sẽ thôi thúc tôi đi nói với
cậu ta rằng: “Đường Nguyên Nguyên lén lút sau lưng cậu!”.

Đường Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh Lương Tranh cũng nhìn tôi.

Nhưng chỉ là cái nhìn thoáng qua rồi cô ta vội vàng ngoảnh mặt đi.

Cô ta chắc chắn rằng tôi sẽ giữ mồm, chắc chắn rằng tôi sẽ không nói

chuyện hôm ấy với Lương Tranh! Ngồi trên xe bus mà tôi tức giận nghĩ,
trên đời này, một khi con người ta không biết xấu hổ thì làm chuyện gì
cũng lợi hại hơn người khác!

Thấy một mình tôi mang phiếu bảo hành đến sửa điện thoại. Viên Tổ

Vực vờ ra vẻ nhiệt tình lấy cốc giấy rót nước cho tôi, sau đó ghé sát lại hỏi
bằng giọng điệu “gà mái”:

- Hai người vẫn chưa làm lành à?

Nhớ lại ngày hôm ấy bị anh ta nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình,

tôi chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi, hoặc là để anh ta đập đầu vào
tường.

Anh ta thấy tôi không trả lời, liền tự cho suy đoán của mình là đúng

đắn:

- Thôi, tìm người khác đi. Tôi thấy cô cũng không xấu xí lắm, chắc là

không đến nỗi không ai thèm đâu.

Tôi lườm anh ta, thật sự rất muốn hỏi giám đốc của anh ta vì sao một

nhân viên như thế này vẫn chưa bị đuổi việc!

Nhân viên sửa chữa kịp thời xuất hiện. Anh ta cầm chiếc điện thoại rồi

nói với tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.