thăm dò đời tư của các ngôi sao, lẽ nào không thú vị hơn là thăm dò cuộc
sống tình cảm của một thường dân như tôi sao?
Nhưng… thực ra… cũng đâu có gì mà không thể nói được, đâu phải là
chuyện gì đáng xấu hổ không thể nói ra. Nghĩ như vậy, tôi liền kể cho Viên
Tổ Vực nghe đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe xong, anh ta ngửa cổ cười ba tiếng:
- Sao bạn trai của cô có thể yêu một người óc ngắn như cô được nhỉ?
- Này, anh ăn nói kiểu gì đấy hả? - Tôi tức giận cắn một miếng
hamburger thật to khiến Viên Tổ Vực cũng phải rùng mình.
- Vốn dĩ là thế mà. Nếu cô đã bảo cậu ta đưa cô gái kia về thì chứng tỏ
là cô tin cậu ta. Nếu đã không tin cậu ta thì việc gì phải làm bộ như thế?
Cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo thú vị lắm sao?
Một người vốn đang giận dữ như tôi bị câu nói của anh ta làm cho há
miệng mắc quai.
Ngay cả Quân Lương cũng không nhận ra điều này, vậy mà một người
chỉ mới gặp có vài lần như Viên Tổ Vực đã phát hiện ra.
Đúng vậy, điều mà trong lòng tôi không chịu thừa nhận đó là quả thực
tối hôm ấy, tôi đã dùng Lâm Mộ Sắc để thử Cố Từ Viễn.
Bạn có hiểu cảm giác ấy không?
Nhìn thấy thứ đồ mình rất rất thích trong tủ kính sang trọng. Nó thật
đẹp, tinh xảo, đắt tiền. Bạn chỉ có thể giương mắt đứng ở con đường đối
diện, lặng lẽ nhìn nó rồi bước đi. Hơn nữa từ đó về sau, để không nhìn thấy
nó nữa bạn chọn cách đi đường vòng.