ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 191

Quân Lương chạy lại, định kiểm tra cổ tay của Đỗ Tầm nhưng bị Trần

Chỉ Tình ném túi vào đầu. Chiếc túi không nhẹ chút nào, khiến Quân
Lương cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi.

- Ha ha, thật nực cười, thật nực cười… - Trần Chỉ Tình cười rồi nước

mắt cũng chảy xuống. - Đỗ Tầm, chỉ có tôi mới ở đây chờ anh, chỉ có tôi
ngu ngốc tưởng rằng vẫn còn có thể cứu vãn được. Các người là lũ hèn hạ,
các người sẽ không được chết yên ổn đâu!

Câu nói như lời nguyền này khiến Quân Lương không kìm được cơn

rùng mình. Cô bước lên trước, nhìn Trần Chỉ Tình như xem thường cái chết
rồi nói:

- Tôi biết, bây giờ có nói gì cũng không thể bù đắp được. Cô muốn đối

xử với tôi thế nào tôi đều nhận nhưng nhất định tôi sẽ ở bên Đỗ Tầm!

Nhất định sẽ ở bên anh ấy!

Thành cổ trong đêm tối không ồn ào và huyên náo như thành phố.

Nhưng trong không gian này, càng yên tĩnh thì càng dễ xuất hiện một thứ
gọi là mờ ám.

Sau khi tắm xong, Lâm Mộ Sắc không mặc quần áo lót mà chỉ quấn

chiếc áo khoác dày rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Viễn. Bàn tay với
những chiếc móng tay sơn màu champagne khẽ đặt lên bàn tay phải đang
cầm chuột của Cố Từ Viễn.

Cố Từ Viễn sững người, vội vàng rụt tay lại:

- Cô đi ngủ đi, tôi nhường giường cho cô, lát nữa tôi đi lấy thêm đệm

trải dưới đất.

Lâm Mộ Sắc nhíu mày, ghé sát vào tai anh, nói rất ngọt ngào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.