- Anh sợ em à?
Giống như bị ong chích, Cố Từ Viễn đứng phắt dậy, luống cuống nói:
- Hay là tôi nhường phòng cho cô, tôi sang phòng bạn ngủ… Anh vừa
nói vừa đi ra cửa nhưng không ngờ Lâm Mộ Sắc lao như tên bắn ra chắn
trước mặt anh.
Động tác quá mạnh, áo khoác xộc xệch, bên trong chiếc váy ngủ ren
màu trắng, bầu ngực với đường cong hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện. Một giây
sau, mặt Cố Từ Viễn nóng bừng.
Lâm Mộ Sắc không cười nữa, nhìn thẳng vào mặt anh nói:
- Anh hiểu rất rõ mục đích em đến đây, hai chúng ta đừng làm ra vẻ
nữa. Lâm Mộ Sắc em thích gì thì nói thẳng. Không sai, em thích anh, em
muốn ở bên anh.
Đã đến mức này, Cố Từ Viễn cũng không muốn tỏ ra ngây ngô nữa.
Anh nhìn thẳng vào mặt Lâm Mộ Sắc:
- Cô đừng thần kinh nữa, để tôi đi, chuyện này tôi sẽ không để cho Sơ
Vi biết.
- Tống Sơ Vi? Ha ha… - Lâm Mộ Sắc cười khẩy. - Anh tưởng em sợ
cô ta biết sao?
Cố Từ Viễn đứng im không nhúc nhích, nhìn cô gái trước mắt mình.
Dáng vẻ của cô ta khi không trang điểm cũng rất đẹp nhưng lúc này, “vẻ
đẹp” này rất nguy hiểm.
Giằng co một hồi, giọng điệu của anh có chút nhượng bộ:
- Đủ rồi, Lâm Mộ Sắc, lần trước Sơ Vi đã rất đau lòng rồi. Tôi không
muốn vì chúng ta mà cô ấy bị tổn thương. Cô tha cho tôi có được không?