Quay về phòng, Lâm Mộ Sắc đã ngủ rồi, cánh tay trắng muốt thò ra
ngoài. Cố Từ Viễn không kìm được đắp chăn cho cô ta.
Vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Sơ Vi khi ngủ… Đột nhiên Cố Từ
Viễn giật mình vì ý nghĩ của mình. Chẳng mấy chốc, cảm giác day dứt
trước đó lại vây lấy anh.
Trong đầu anh hiện lên đôi mắt của Tống Sơ Vi. Đôi mắt sáng như hồ
nước ở thành cổ.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng. Quân
Lương mở mắt, nhìn thấy Đỗ Tầm vẫn đang ngủ say bên cạnh.
Cuối cùng đã xác định được một số chuyện. Chuyện mà trước đó chưa
nắm chắc, suy tính thiệt hơn, sau buổi tối hôm qua, cuối cùng đã đến.
Trong lòng Quân Lương cũng có chút coi thường bản thân mình nhưng cảm
giác ấy nhanh chóng biến mất.
Cô khẽ đưa tay ra vẽ lông mày của Đỗ Tầm, tự nói với mình rằng có
mất sẽ có được.
Những cái cô có được không phải là may rủi. Tối hôm qua, khi cô hạ
quyết tâm nói câu: “Em không muốn về”, tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều
nằm trong dự tính của cô.
- Em không hối hận! - Cô ghé lại gần, khẽ hôn lên mặt Đỗ Tầm. Nước
mắt trào dâng trên đôi mắt của cô.
- Em thật sự không hối hận! - Giống như muốn khẳng định lại, cô lại
nhắc lại một lần nữa.
Dĩ nhiên cô không biết rằng cũng trong lúc ấy, người bạn thân nhất
của cô đang ở trong trường, lo lắng đến nỗi ăn không ngon vì suốt đêm cô
không về.