tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Tầm. Bỗng nhiên, tất cả những
lời đã chuẩn bị từ trước để chỉ trích anh và Quân Lương giống như xương
cá mắc trong cổ họng, không nuốt được, cũng không nhả ra được…
Đỗ Tầm nói tiếp:
- Cô hận tôi, tôi hiểu. Cô luôn miệng nói là cho tôi những năm tháng
tốt đẹp nhất. Lẽ nào chuyện đó không phải là trao đổi sao? Lẽ nào tôi cho
cô những năm tháng tàn tạ sao? Hai năm cô ở nước ngoài, lẽ nào tôi không
đến thăm cô sao? Lẽ nào tôi không nỗ lực để duy trì mối quan hệ này sao?
Một loạt những lời phản vấn khiến Trần Chỉ Tình không biết nói gì,
rất lâu sau cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đỗ Tầm ngừng một lát rồi nói:
- Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng chuyện đã đến nước này
tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Cô muốn thế nào thì cứ làm như thế
đi!
Nói xong câu ấy, Đỗ Tầm không đợi Trần Chỉ Tình nói thêm câu gì
mà quay người đi xuống.
Đây là nơi mà Trần Chỉ Tình đã sống khi còn nhỏ, là nơi mà mấy năm
trước khi họ mới yêu nhau, Trần Chỉ Tình một mực đòi đưa anh đến, nói là
muốn anh hiểu quá khứ của mình.
Hồi ấy đâu có ngờ rằng chuyện bắt đầu ở đây thì cũng kết thúc ở đây.
Lúc đi xuống cầu thang, trong lòng anh có một cảm giác khó diễn tả,
giống như trút được gánh nặng. Có lẽ con người ai cũng vậy, khi bản thân
không thể khống chế được sự biến đổi của sự việc thì đều lựa chọn theo ý
trời.