ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 214

hận những kẻ không chung thủy vì thế mới giận bạn của em. Nhưng trên
thực tế, họ không hề mang tội ác tày trời như em nói.

Tôi rùng mình, không thể không thừa nhận anh nói rất có lý.

Tôi bước đi rất nhanh, Viên Tổ Vực đi theo sau gọi tên tôi rất lâu

nhưng tôi cố chấp không ngoảnh đầu.

Thật nực cười, sao tôi lại nói với người chỉ mới quen biết nhiều

chuyện thế chứ. Việc gì tôi phải tâm sự với anh ta suy nghĩ của mình. Tôi
nghĩ thế nào liên quan gì tới anh ta!

Tôi bật cười nhưng không đi chậm lại.

Nhưng khi Viên Tổ Vực dừng lại, hét lên một câu sau lưng tôi thì tôi

đã đứng lại.

- Tống Sơ Vi, đừng có mà thẹn quá hóa giận!

Tôi ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, một Tống Sơ

Vi trước đây luôn giơ cao ngọn cờ phản kháng đã quay lại, lúc nào cô ta
cũng không biết phân biệt những lời khuyên răn tốt như thế:

- Nực cười, anh là cái gì của tôi mà tôi lại phải xấu hổ vì những lời nói

của anh?

Một làn gió thổi qua. Chỉ trong thoáng chốc, hai người vốn rất gần

nhau dường như bị ngăn cách bởi một bức bình phong. Điều đáng buồn là
cho dù tôi hay Viên Tổ Vực đều không có ý định dỡ bức bình phong ấy.

Anh cũng lạnh lùng nhìn tôi, một lúc sau, anh cười khẩy, nói:

- Đúng vậy, cô cũng chẳng là cái gì của tôi, tạm biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.