ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 224

Đường Nguyên Nguyên tỏ ra sợ hãi trước dáng vẻ của tôi. Từ khi biết

nhau đến nay, cô ta chưa bao giờ thấy tôi buồn như thế. Đâu phải chỉ có cô
ta, trong ký ức của tôi, chưa bao giờ tôi vì chuyện gì mà khóc đến nỗi đau
lòng, tuyệt vọng đến thế.

Trên đời này người có thể khiến bạn đau khổ nhiều nhất, làm tổn

thương bạn nhiều nhất không phải kẻ thù của bạn mà là người thân của bạn.

Đường Nguyên Nguyên đặt một hộp giấy ăn trước mặt tôi rồi lại luống

cuống rót cho tôi một cốc nước, cuối cùng mới ngồi xuống trước mặt tôi,
giương mắt nhìn tôi rồi hỏi:

- Rốt cuộc là làm sao, cậu nói đi, cãi nhau với bạn trai à?

Không biết vì sao tôi lại khóc đến nỗi bắt đầu nấc. Sau khi uống cốc

nước cô ấy rót cho, tôi vẫn chưa kịp nói gì thì cánh cửa bị đẩy ra.

Mấy hôm không gặp, Quân Lương hốc hác đến nỗi như biến thành

người khác. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, cuối cùng cũng lấy lại chút tinh
thần như hồn vía đã quay về. Nhìn đống giấy ăn mà tôi đã dùng để lau nước
mắt nước mũi trong thùng rác, cô ấy im lặng rất lâu rồi mới nói:

- Sơ Vi, Cố Từ Viễn tìm mình nói chuyện rồi…

Đột nhiên tôi đứng phắt dậy, ngay cả Đường Nguyên Nguyên ngồi

cạnh cũng giật nảy mình.

Tôi chỉ tay vào người Quân Lương, kìm nén tiếng nghẹn ngào trong

lời nói của mình:

- Cậu đừng có nhắc đến người ấy trước mặt mình, cả đời cũng đừng

nhắc đến người ấy trước mặt mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.