ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 226

Không khí ngột ngạt, tôi và Quân Lương nhìn nhau chằm chằm. Bao

nhiêu năm nay, lần đầu tiên chúng tôi nhìn đối phương bằng ánh mắt như
thế. Bởi vì lập trường không giống nhau nên ánh mắt này toát ra hơi lạnh,
không thể cảm thông và bao dung.

- Hai chuyện này không hề có một chút khác biệt về bản chất, vốn dĩ

là có. Trong trường hợp cậu không biết Đỗ Tầm có bạn gái, cậu vốn là
người vô tội nhưng quyết định cuối cùng của cậu khiến người ta rùng mình.
Mình thật không ngờ đây là chuyện mà Quân Lương mà mình quen đã làm.
Sau khi biết rõ chân tướng, cậu không những không tỉnh ngộ mà còn kiên
quyết ở bên kẻ bội ước kia, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của
Trần Chỉ Tình, đến tận khi tạo thành bi kịch vẫn không biết hối cải… Cậu
thật khiến người ta thất vọng. - Tôi nói rất chậm nhưng rất lưu loát.

Tôi đã từng nói tôi rất dễ nói năng không suy nghĩ, những lời nói vô

tình này giống như đã được nói hàng nghìn hàng vạn lần trong lòng, ngay
cả bản thân tôi cũng có chút ngạc nhiên. Lẽ nào tôi đã muốn trách móc
Quân Lương từ lâu rồi?

Trong vài phút ngắn ngủi, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng rồi lại tái

nhợt, cuối cùng ngoài sức tưởng tượng của tôi, cô ấy trở nên rất bình tĩnh.

Cô ấy chỉ nói một câu, một câu rất ngắn nhưng từng chữ giống như

lưỡi dao đâm vào tim tôi:

- Tống Sơ Vi, nói hay lắm… Cậu biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng

không thấy cậu hạnh phúc hơn ai.

Dường như đó là đêm dài nhất mà tôi đã trải qua trong cuộc đời của

mình.

Quân Lương ném lại một câu rồi bỏ đi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.