Tôi đứng ngoài phòng bệnh, bên trong tối om. Tôi không nhìn thấy cô
ấy, cũng không biết tình hình của cô ấy.
Cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết rằng trong đêm tối yên tĩnh này, người
bạn thân nhất của người đã cướp người yêu của cô ấy đã đến thăm cô ấy.
Thực ra tôi biết chuyện này không liên quan đến mình nhưng tôi rất
muốn, rất muốn thay Quân Lương nói lời xin lỗi cô ấy.
Trần Chỉ Tình, trên đời này chỉ có những kẻ xấu xa, không có hoàng
tử.
Sáng sớm hôm sau, tôi mượn điện thoại của Đường Nguyên Nguyên
gọi điện cho mẹ. Bình thường Đường Nguyên Nguyên vốn rất tiết kiệm
nhưng có lẽ là tối hôm qua chứng kiến tình cảnh thê thảm của tôi nên đem
lòng trắc ẩn, vui vẻ đưa điện thoại cho tôi:
- Gọi thoải mái đi.
Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của tôi, mẹ tôi có chút ngạc
nhiên. Mẹ còn tưởng là tôi lại gây ra chuyện gì, kết quả vừa nghe tôi nói là
bị mất điện thoại, mẹ thở phào nói:
- Được rồi, của đi thay người, lát nữa mẹ gửi tiền cho con mua cái
khác là được.
Tôi “vâng” một tiếng rồi cúp máy. Đường Nguyên Nguyên cảm thấy
kỳ lạ:
- Mình đâu có giục cậu, nói thêm hai câu đi.
- Không cần đâu, chẳng có gì để nói cả. - Tôi mỉm cười lắc đầu.
Bao nhiêu năm nay, sự phản kháng của tôi và sự bất lực của mẹ khiến
chúng tôi bị ngăn cách bởi một con sông không thể vượt qua. Tôi không