Trước đây, anh luôn đóng vai trò là người chỉ đạo trong đám bạn cùng
trang lứa. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị chuyện tình
cảm làm cho thảm hại như thế này.
Anh thấp giọng hỏi Trần Chỉ Tình:
- Sao cô tìm được đến đây?
Sau một tiếng hấm hứ, Trần Chỉ Tình vênh váo tự đắc nói:
- Anh không nhớ tôi đã định vị điện thoại của anh rồi sao. Anh không
nhớ tôi, nhưng ngày nào tôi cũng muốn gặp anh.
Nhìn khuôn mặt của Trần Chỉ Tình, trong lòng Quân Lương không
khỏi trào dâng cảm giác sợ hãi. Cô không biết một Trần Chỉ Tình ngay cả
cái chết cũng không sợ sẽ còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì tiếp
theo.
Rõ ràng mùa đông lạnh lẽo đã qua đi nhưng Quân Lương cảm thấy
từng lỗ chân lông trên người mình đều toát ra hơi lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên Trần Chỉ Tình bưng cốc nước hoa quả trên bàn hắt vào mặt
Quân Lương. Những người xung quanh vốn đang thì thầm to nhỏ lập tức
im bặt, chỉ có tiếng piano trong nhà hàng là vẫn bay bổng. Đỗ Tầm đứng
phắt dậy, đang định gầm lên với Trần Chỉ Tình nhưng bị Quân Lương ngăn
lại:
- Đỗ Tầm, bình tĩnh một chút.
Giọng nói của Quân Lương rất bình thản. Bao nhiêu năm nay, sau khi
trải qua biết bao chuyện, thật sự cô có thể làm được đến mức “lòng cuộn
sóng nhưng mặt thản nhiên như mặt hồ yên ả”.