ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 273

cô… dường như là âm mưu đã lâu, muốn tìm chỗ trút bỏ nỗi oán hận và
giận dữ trong lòng.

Vì không thể nổi nóng với Đỗ Tầm, vì không nỡ nổi nóng với mình, vì

không còn gia đình giàu có như trước đây để làm chỗ dựa, chỉ có thể trút
giận lên một người không thể phản kháng.

Tô Quân Lương, mày thật độc ác. Cô thầm nói với mình.

Còn cả Thẩm Ngôn… vốn dĩ đang yên đang lành, vì sao hôm ấy mình

lại giận dỗi? Vì sao khoảng thời gian này mình giống tổ ong vậy, chạm vào
hay không chạm vào sẽ đốt chết người ấy vậy.

Tô Quân Lương, thật sự mày muốn đặt mình vào tình cảnh bị cô lập

hoàn toàn mới can tâm sao?

Nghĩ đến đây, Quân Lương lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Ngôn. Sau

khi điện thoại được kết nối, cô rất ngạc nhiên khi người ở đầu dây bên kia
lại là Lê Lãng. Cô ngây người nghĩ, lẽ nào Thẩm Ngôn lại để quên điện
thoại ở nhà Lê Lãng sao?

- Không phải đâu, Thẩm Ngôn đang ốm, khản giọng không nói chuyện

được. Anh đang ở nhà cô ấy để chăm sóc cô ấy. Cô ấy vừa ngủ, em có
chuyện gì không?

- Vậy ạ… - Quân Lương do dự một chút. - Thực ra cũng không có

chuyện gì, chỉ là em nghĩ đến chuyện lần trước, muốn nói với chị ấy lời xin
lỗi. Nếu chị ấy không khỏe, vậy em không làm phiền chị ấy nghỉ ngơi
nữa…

Quân Lương đang định cúp máy, bỗng nhiên Lê Lãng nói:

- Quân Lương à, em đang ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.