Hôm ấy, Tô Quân Lương mặc một chiếc áo màu trắng. Người ta nói
mặc màu trắng sẽ béo hơn nhưng cơ thể ngày càng gầy đi của cô khi khoác
chiếc áo thùng thình ấy trông càng đáng thương hơn. Khuôn mặt nhợt nhạt
gầy đi nhiều, khiến đôi mắt vốn đã rất to càng to hơn.
- Trước đây em cũng gầy thế này sao? - Ngồi trên ban công của quán
“Phi”, Lê Lãng mỉm cười hỏi cô.
Quân Lương lắc đầu, không nói gì.
- Sắc mặt của em rất xấu, gần đây tâm trạng không tốt ư? - Giọng nói
của Lê Lãng thật sự rất giống như đang quan tâm đến em gái.
Có lẽ đã rất lâu rồi không được ai quan tâm và thương xót như vậy nên
Quân Lương cảm thấy nước mắt sắp trào ra. Cô mím môi, chuyển chủ đề:
- Lần trước anh nói em giống em gái anh, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Bây giờ đang ở đâu?
Nhắc đến em gái mình, nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt Lê Lãng
đông cứng, cũng từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt bắt đầu trở nên buồn phiền.
Người tinh mắt có thể nhận ra chắc chắn trong đó có gì khúc mắc.
- Nó hơn em ba tuổi, bây giờ đang ở quê, mở một tiệm bánh nhỏ.
Ngày nào cũng sống chung với bơ, bánh ngọt, bánh quy, sữa chua…
- Như vậy cũng rất tốt, sống trong môi trường ấy, chắc chắn là rất vui.
- Quân Lương mỉm cười.
Nhưng Lê Lãng cúi đầu, im lặng một lúc. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn
cô gái trước mặt với ánh mắt ôn hòa, khoan dung, trong lòng có rất nhiều
điều muốn nói nhưng đến miệng rồi cuối cùng cũng chỉ có một câu:
- Có lẽ vậy.