- Tống Sơ Vi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi bị người ta tát. Cô
được đấy! - Cô ta nói từng câu từng chữ.
Lúc ấy tôi đã bình tĩnh lại, nghe cô ta nói vậy mà không khỏi rùng
mình.
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên Cố Từ Viễn hét lên một tiếng khiến chúng tôi
giật nảy mình. Nỗi đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
- Trời ơi! Có chuyện gì mọi người nói rõ ràng có được không? Đừng
nói những lời nhảm nhí nữa.
Sau khi Cố Từ Viễn nói xong câu ấy, bỗng nhiên Lâm Mộ Sắc đẩy
Viên Tổ Vực ra rồi kéo tôi sang một bên, sau đó nghiêm giọng nói với Cố
Từ Viễn và Viên Tổ Vực vốn định chạy lại:
- Hai người đứng ở đó không được lại gần! Tôi nói rõ ràng với cô ta
rồi sẽ đi!
Sau đó cô ta quay sang nói với tôi:
- Tống Sơ Vi, tôi cướp bạn trai của cô, cô tát tôi một cái, chúng ta hết
nợ!
- Hết nợ rồi? Vậy cô tát tôi một cái, tôi đi quyến rũ bố cô được không?
- Tôi cũng chẳng chịu thua.
Cô ta cười khẩy, không giằng co với tôi:
- Cố Từ Viễn muốn tôi nói với cô chuyện tối hôm ấy. Được, tôi sẽ nói
cho cô biết. Hôm ấy là tôi đi theo tìm anh ta. Thực tế, từ trước tới nay quả
thực là tôi có ý muốn tiếp cận anh ta, còn về tối hôm ấy…
Nói đến đây, bỗng nhiên cô ta dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng
thú, như đang quan sát phản ứng của tôi.