ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 302

Mục đích rất rõ ràng. Đây là lời đánh giá mà giám đốc và tất cả các

đồng nghiệp xung quanh đã dành cho Thẩm Ngôn nhiều năm về sau. Nếu
là trong công việc, đây không những không phải là khuyết điểm mà còn là
ưu điểm đáng để người khác học tập.

Nhưng mỗi khi có ai đó nói câu nói này, người đầu tiên mà cô nhớ tới

là Trần Man Na mà mình đã gặp năm mười tám tuổi.

Bắt đầu từ ngày đến hộp đêm, cuộc sống của cô bắt đầu từ đêm.

Ban đầu, cô chỉ uống rượu, hát hò cùng với khách giống như những cô

gái trang điểm rất đậm. Tiền thù lao không nhiều, đôi khi còn phải chia cho
mấy người. Nhưng thu nhập vẫn cao hơn nhiều so với những công việc
trước đây của cô.

Mặc dù vậy, cô vẫn không lỡ tiêu pha lãng phí, thường xuyên nhịn đói

đi làm, sau đó lúc ngồi với khách thì trốn một bên ăn ngấu nghiến những đồ
ăn mà khách gọi.

Lâu dần có khách hàng không hài lòng:

- Cô em này đến để ăn hay tiếp khách?

Thẩm Ngôn cũng không chịu thua:

- Mẹ kiếp! Ai là cô em? Tôi là phục vụ!

Câu nói ấy khiến mọi người trong phòng cười ầm lên. Mọi người vui

đến nỗi ôm bụng cười ngặt nghẽo, không chỉ những khách hàng đến mua
vui, ngay cả đồng nghiệp của cô cũng cười.

Cô không muốn nói nhiều với những người này, đứng dậy đi ra ngoài,

đứng ở cửa xin một điếu thuốc, không quan tâm mình có biết hút hay
không, châm một điếu rồi bắt đầu hút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.