ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 347

“Cô đùng tỏ ra bao la như thế, cô tưởng mình là Thánh Mẫu Maria à?”

Đây là câu nói duy nhất mà Viên Tổ Vực đã nói với tôi khi tôi đến thăm
anh.

Trong mười lăm phút vào thăm ngắn ngủi, chỉ một mình tôi nói. Tôi

nói với anh:

- Em đã đến thăm mẹ anh. Tinh thần bác ấy không tốt cho lắm, còn

mọi thứ vẫn ổn.

Anh yên tâm, có thời gian rảnh em sẽ đến thăm mẹ anh. Anh cố gắng

cải tạo thật tốt để được sớm ra ngoài.Thật sự xin lỗi anh, nếu em sớm biết
thế nà em sẽ…

Nói đến đây, Viên Tổ Vực ngắt lời tôi bằng câu nói ấy, sau đó đứng

dậy đi và, không thèm nhìn tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh, nhìn rất lâu, rất lâu
mà không thể bình tĩnh được.

Viên Tổ Vực, anh hận em ư?

Hay là vì không muốn em day dứt nên cố tình tỏ cái vẻ lạnh lùng như

thế để em thấy?

Không phải là em cố tỏ ra như thế, thật sự là em không thể tha thứ cho

sự hờ hững và khinh mạn của mình bấy lâu nay. Em không thể tha thứ cho
mình vì mỗi lúc yếu đuối em tìm đến anh nhưng sau khi có được sự yên
bình và hạnh phúc, em hoàn toàn không để ý đến cảm giác của anh…

Tâm trạng hổ thẹn này giống như một con sâu đang bò trong tim. Nó

gặm nhấm từng chút, từng chút niềm vui không mấy dễ dàng của em.

Em biết anh không muốn nghe câu này nhưng em làm sao có thể vui

vẻ tận hưởng tình yêu mà không hỏi han anh trong lúc anh đang khó khăn
như thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.