ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 351

ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN

Độc Mộc Châu

www.dtv-ebook.com

Chương 21: Vọng

Đúng vào thời khắc nối giữa hoàng hôn và đêm tối, tôi nhận được điện

thoại từ biệt của Quân Lương.

Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ không chân thực.

- Sơ Vi, bây giờ mình đang ở phòng chờ sân bay, còn mười lăm phút

nữa là lên máy bay…

Tôi hiểu ý của cô ấy: Cậu không cần đến tiễn mình, cho dù cậu muỗn

tiễn thì cũng không kịp nữa.

Cuộc điện thoại kéo dài năm phút, tôi im lặng bốn phút rưỡi. Tôi nghe

thấy Quân Lương nói bằng giọng điệu như đang tự chế nhạo:

- Không biết chừng bay qua đường đổi ngày, mình sẽ không nhớ gì

nữa, đầu thai kiếp khác.

Nói xong câu ấy, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của cô ấy. Tôi có

thể tưởng tượng được dáng vẻ của cô ấy khi cười, nếp nhăn nhỏ trên cánh
mũi, khoé miệng nhếch lên.

Ngừng một lát, giọng nói của cô ấy trở nên nặng nề:

- Sơ Vi, bao nhiêu năm nay, chuyện khiến mình hối hận nhất không

phải là bất chấp tất cả để ở bên Đỗ Tầm mà là từng nói những lời khiến cậu
tổn thương…

Tôi nắm chặt điện thoại, mỉm cười và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.