ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 353

ấy không muốn ngồi chỗ cũ. Nhưng tôi nghĩ chắc chắn là có lý do chị ấy
không muốn nói. Tôi cũng không cần phải quá để ý.

Suốt cả buổi tối chúng tôi nói rất ít. Tôi hiểu chị ấy đang từ biệt tôi,

nhưng tôi thấy lạ vì sao chị ấy lại chỉ từ biệt một mình tôi.

- Trước đây chị đã đọc được một câu nói. Một người đàn ông đã viết

nó trong cuốn nhật ký của anh ta. Anh ta nói, tôi sẽ yêu thương vợ của
mình, sẽ không để cô ấy sống một mình tới già. Mặc dù không phải viết
cho chị nhưng lúc đọc đuọc nó chị cảm thấy rất xúc động. - Chị ấy uống
một ngụm nước chanh. Sau khi mang thai, chị ấy đã bỏ cà phê.

Tôi im lặng nhìn chị ấy.

Chị ấy nói tiếp:

- Cho dù bao nhiêu năm nay, chị được nhiều hay mất nhiều, chị vẫn

cảm ơn cuộc sống, cảm ơn nó đã mang Lê Lãng đến cuộc đời chị. Sự xuất
hiện của anh ấy khiến những chuyện mà trước đây chị chỉ có thể nghĩ bỗng
chốc trở nên thật chân thật.

Không biết vì sao, khi chị ấy nói câu ấy, đôi mắt vốn cay cay vì xúc

động của tôi bỗng chốc ngấn lệ. Tôi đã lặng lẽ khóc trước mặt chị ấy. Từng
giọt nước mắt chảy xuống bàn, giống như dấu chấm than.

Lúc chia tay, chị ấy cầm tay tôi, đặt lên cái bụng lùm lùm của mình rồi

nói với tôi bằng giọng trẻ con:

- Chúng ta tạm biệt cô nào. Cô phải sống thật vui vẻ, phải nghĩ thoáng

một chút, nếu có điều kiện thì đến thăm mẹ con cháu.

Khoảnh khắc rụt tay lại, cuối cùng tôi không kìm được, bật khóc.

Tối hôm ấy, một mình tôi đến bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.