ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 355

Đã từng di du lịch cùng người mình yêu.

Chỉ duy nhất có chuyện này là em chưa làm.

Em cầm hộp giấy ăn khóc nức nở. Lúc ấy em thật sự rất hận anh, Cố

Từ Viễn.

Chúng ta chưa bao giờ trân trọng quãng thời gian bên nhau. Chúng ta

luôn tưởng rằng tương lai rất xa vời, cuộc đời rất dài, những nơi đẹp đẽ mãi
mãi ở đó. Hôm nay không đi được thì mai đi. Năm nay không đi được thì
năm sau đi. Chúng ta sẽ nắm tay đối phương, thưởng thức những phong
cảnh đẹp nhất trên thế giới. Chúng ta sẽ hôn nhau dưới cầu Bridge of Sighs
và sẽ mãi tin vào truyền thuyết “những đôi tình nhân đã từng hôn nhau dưới
cầu Bridge of Sighs thì sẽ mãi mãi không bao giờ chia tay”.

Nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mặc dù những nơi ấy mãi mãi

ở đó nhưng chúng ta chưa chắc đã ở bên nhau mãi mãi.

Những ước mơ tươi đẹp của chúng ta đến cuối cùng đều bị mắc cạn

trên bờ biển nắng cháy.

Những người đã từng tưởng rằng cả đời sẽ không rời xa, cuối cùng

giống như bồ công anh bị gió thổi bay đi, rơi xuống đất, rơi xuống chân
trời.

Nhớ lại những năm đã qua, những cảnh tượng mà tất cả chúng ta đã

dùng tuổi thanh xuân kết lại mà thành giống như một bộ phim. Lúc bắt đầu
là hình ảnh đầy màu sắc, ai ngờ rằng đến lúc kết thúc, đột nhiên màn hình
chuyển sang màu đen trắng.

Nghe nói sau khi chết đi, linh hồn sẽ góp nhặt dấu chân trong suốt

cuộc đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.