ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 40

Hai cô gái thường ngày cũng được coi là học sinh ngoan bỗng chốc

“tắt lửa”. Cô ta lườm tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt rồi quay người bỏ đi.
Tôi khoác tay Quân Lương, hét lên với mọi người xung quanh:

- Đừng nhìn nữa, về lớp học đi.

Rồi quay người đi về lớp.

Từ đầu đến cuối buổi học tôi biết Quân Lương luôn quan sát nét mặt

tôi, còn tôi thì luôn cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.

Thực ra có một khoảnh khắc tôi muốn từ bỏ.

Từ bỏ chuyện đối đầu với mẹ, từ bỏ chuyện đấu tranh với mẹ, từ bỏ

những oán hận và phẫn nộ đè nặng trong lòng khiến tôi cũng không dám
nhìn thẳng, giống như phần lớn những cô nữ sinh trên thế giới này, làm một
đứa con ngoan ngoãn, hiếu thuận, có nụ cười ấm áp, hiền lành, quan tâm
động viên mẹ lúc mẹ mệt mỏi và bất lực chứ không phải đổ thêm dầu vào
lửa.

Nhưng tôi không làm được. Mỗi khi mở ngăn kéo trong nhà, nhìn thấy

quyển sổ hộ khẩu, nhìn thấy cái tên rõ ràng tồn tại trong đó nhưng lại
không tồn tại trong cuộc sống của tôi, nỗi nhớ nhung vốn tưởng đã tắt bỗng
chốc lại bùng cháy dữ dội.

Bố đã biến mất.

Sau khi rời khỏi thành phố H về thành phố Z, tôi đã biến thành đứa trẻ

hư hỏng. Những tin đồn nhảm nghe được từ miệng của những người hàng
xóm thích buôn chuyện, tôi chưa bao giờ tìm mẹ để xác nhận lại. Lòng tự
tôn kỳ lạ đã khiến tôi chọn cách cực đoan quá trớn để đối đầu bà.

Tôi thường xuyên cãi nhau với bạn học, có lúc còn đánh nhau với con

trai. Tôi có móng tay sắc nhọn, thường xuyên cào chảy máu người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.