- Món này, món này, món này và món này…
Tôi muốn hỏi cậu ta, lẽ nào tôi không phải là người sao? Vì sao không
cho tôi cơ hội phát ngôn?
Nhưng sau khi nhân viên phục vụ đi, cậu ta nở nụ cười ngây thơ, đáng
yêu như hoa mặt trời:
- Những món ăn mình gọi đều là những món ngon nhất.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Cố Từ Viễn, giống như
những em bé lớp mầm non chờ cô giáo phát phiếu bé ngoan. Mùa hè nóng
bức, tôi không kìm được cơn rùng mình.
Cậu ta không lừa tôi, những món cậu ta gọi thật sự rất ngon. Dù sao
thì trước mặt cậu ta tôi chưa bao giờ hiền thục, dịu dàng, thế nên kiên quyết
ăn như hổ đói.
Cậu ta thở dài:
- Cậu từ tốn chút đi, đâu phải ăn xong bữa cơm này là chia tay, sau này
còn có nhiều cơ hội.
Tôi suýt sặc:
- Cậu đừng có hủy hoại sự trong sạch của mình được không? Mình
đâu phải bạn gái của cậu.
Không phải tôi vờ ra vẻ không tự nhiên, cũng không phải tôi thù dai
mà là bởi vì tôi thật sự nghĩ rằng có thể bản thân Cố Từ Viễn vẫn chưa hiểu
rõ rốt cậu ta hiểu tôi hay thấy có lỗi với tôi.
Hồi học lớp mười hai, tôi muốn mua một chiếc ô màu hồng, đứng
trong cửa hàng lưu niệm gần cổng trường mặc cả rất lâu, cuối cùng mua
được chiếc ô đó với giá hai mươi tệ.