ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 45

Nhà cậu ta giàu có, có thể cậu ta không coi hai mươi tệ ra gì, nhưng

nhà tôi không có tiền! Hai mươi tệ là tiền ăn sáng mấy ngày của tôi.

Tôi càng nghĩ càng thấy buồn, nước mắt bỗng trào ra.

Đó là lần đầu tiên Cố Từ Viễn nhìn thấy tôi khóc. Tôi không cãi nhau

cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng nhìn cậu ta, không nói một lời. Một
người vốn đang giận đến dựng tóc gáy như cậu ta bắt đầu lúng túng. Cậu ta
ấp úng nói:

- À… cái đó… có phải mình quá đáng quá không… Haizzzz… cái

đó… cậu đừng khóc… mình đền cậu cái khác…

Tôi vẫn không nói gì, một lúc sau tôi cầm chiếc chổi mà không biết ai

đó đã dọn vệ sinh xong nhưng chưa kịp cất đi ném vào người Cố Từ Viễn.
Cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy vụt đi.

Về sau Cố Từ Viễn nói, lúc đó cậu ta nhìn thấy vẻ hốt hoảng của tôi,

cảm thấy mình giống như tên khốn tội ác tày trời.

Sáng hôm sau, lúc mở ngăn kéo bàn học tôi giật nảy mình.

Trong ngăn kéo là một chiếc ô đen trắng in hình hoa, có viền ren,

trông rất đẹp. Bên dưới chiếc ô là một mẩu giấy, trên đó là năm chữ ngay
ngắn: “Xin lỗi, Cố Từ Viễn”.

Đọc mẩu giấy ấy xong, cảm giác khó chịu trong người đã dịu đi. Về

sau, tôi cùng Quân Lương đi dạo phố, đi qua showroom Lapargay, bất ngờ
nhìn thấy giá của chiếc ô ấy là ba trăm chín mươi chín tệ, tôi đã hoàn toàn
quên đi chiếc ô nhỏ màu hồng của tôi.

Quân Lương rất coi thường hành vi của tôi, cô ấy nói chỉ cần nhìn tôi

là có thể thấy rõ cái thói có mới nới cũ đã ăn sâu vào bản tính con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.