“Em là ba ̣n của Cô Gái Bi ̣ Té,” Cassie đáp.
Bà cầm ke ̣p hồ sơ vẫn nhı̀n Cassie trân trân.
“Nhỏ là ba ̣n của em,” tôi nói. “Cô biết đấy, nhỏ đến để hỗ trơ ̣ tinh
thần cho em đó mà.”
“Ừa, vâ ̣y cũng đươ ̣c. Đi nào. Phòng đơ ̣i dành cho diễn viên không
sử du ̣ng đươ ̣c nữa. Tuần trước có mô ̣t băng nha ̣c tới trı̀nh diễn và ho ̣ đã
phá phách lung tung.”
Bà cầm ke ̣p hồ sơ vẫn tiếp tu ̣c giâ ̣t tay tôi, làm tôi la ̣i muốn nổi
khùng. Có điều là tôi không đươ ̣c phép nổi khùng, hay rầu rı̃ trong lúc này.
Nói chung là không đươ ̣c lên cơn, nếu không la ̣i gây ra phản ứng di ̣ ứng
mất.
Bà cầm ke ̣p hồ sơ ấn Cassie và tôi vô hai chiếc ghế đẩu cao cẳng.
Chúng tôi ngồi trong mô ̣t góc tối, trước mă ̣t là bức tường ga ̣ch phủ đầy dây
điê ̣n, dây cáp và các nút công tắc.
Nhà da ̣y thú Bart Jacobs cũng đang ngồi trên mô ̣t cái ghế đẩu cao
cẳng, vừa hút thuốc lá vừa nói chuyê ̣n với mô ̣t trong số các tay phu ̣ tá của
mı̀nh.
Sắp hàng trước bức tường là nửa tá chuồng nhốt các con thú của
Bart Jacobs. Mô ̣t con sư tử non. Mô ̣t con voi bé con. Mô ̣t con trăn. Mô ̣t
con đa ̣i bàng chúa…
Từ trong góc tối, chúng tôi có thể nhı̀n thấy hết cảnh bài trı́ quen
thuô ̣c của màn trı̀nh diễn Barry và Cindy Sue.
Cảnh đươ ̣c dựng trông giống mô ̣t phòng khách, với những chiếc ghế
tư ̣a trông rất tiê ̣n nghi đă ̣t ở giữa. Đối diê ̣n với những chiếc ghế là các
camera.
Phı́a ngoài khoảng sáng của sân khấu là các khán giả trong trường
quay. Nhưng ho ̣ ngồi trong bóng tối, và ánh đèn sân khấu làm mắt tôi lóa
chẳng thấy đươ ̣c ho ̣.
Thế rồi, ông Barry hối hả cha ̣y vu ̣t qua chỗ chúng tôi. “Xin chào tất
cả các ba ̣n, hôm nay chúng ta sẽ có mô ̣t màn trı̀nh diễn tuyê ̣t vời. Tôi hy
vo ̣ng tất cả các ba ̣n thực sự phấn chấn! Phấn chấn! Phấn chấn! Phong đô ̣!
Hãy luôn giữ phong đô ̣ hào sảng! He ̣n gă ̣p la ̣i!”