ANIMORPHS: NGƯỜI HÓA THÚ (TRỌN BỘ) - Trang 162

lão Chapman nói.

“Thế a ̣?” tôi nói gio ̣ng e é. “Em cũng chẳng để ý. Em nghı̃ chắc ta ̣i

trời mưa nên hắn ta mới cha ̣y thế. Chỗ kia a ̣. Thầy có thể que ̣o trái chỗ kia
đươ ̣c đấy a ̣.”

“Thầy biết nhà em mà,” lão Chapman nói.
Xém nữa thı̀ tôi nuốt cả lưỡi. Đấy là mô ̣t lời đe doa ̣ chăng? Lão ta

nghi ngờ rồi chăng? Hay lão ta chı̉ đoán? Lão ta có nhı̀n mı̀nh mô ̣t cách
khác thường không nhı̉?

Hay chı̉ ta ̣i mı̀nh hoang tưởng?

Lão Chapman dừng xe trước nhà tôi. Tim tôi đâ ̣p thı̀nh thı̀nh, nhưng

tôi quyết làm mă ̣t tı̉nh. “Cảm ơn thầy cho quá giang, thưa thầy Chapman,”
tôi nói. “Melissa nè, mı̀nh nói hoàn toàn nghiêm túc về chuyê ̣n đi chơi
chung đó nha!”

Nhỏ gâ ̣t đầu. “Chắc chắn rồi, Rachel. Dứt khoát thế.”
Tôi đóng cửa xe la ̣i. Mı̀nh thoát rồi. Mı̀nh còn sống. Có thể mı̀nh chı̉

tưởng tươ ̣ng ra thôi.

Lúc ấy tôi nghe tiếng Melissa go ̣i: “Nè, giày của bồ làm sao vâ ̣y?”
Tôi nhı̀n xuống. Đôi giày của tôi rách tả tơi, đó là kết quả của viê ̣c

chân tôi từ số sáu hóa thành số ba trăm chı̉ trong vòng đúng năm giây đồng
hồ.

“Gı̀ kia?” tôi nói, di ̣u gio ̣ng đến hết mức có thể. “Mı̀nh đã bảo với bồ

là mı̀nh cần đi mua giày mà.”

Melissa thoáng vẻ băn khoăn. Cha của nhỏ thı̀ nhı̀n tôi chằm chằm với

mô ̣t vẻ như không thể nào hiểu nổi.

Bước vào trong nhà rồi mà tôi vẫn còn run rẩy như chiếc lá. Tôi đi

thẳng lên lầu, vào phòng mı̀nh và quẳng đôi giày rách vô giỏ rác. Rồi tôi
mới xuống dưới nhà chào me ̣. Me ̣ tôi đang ngồi ở bàn nhà bếp, nửa người
bà bi ̣ chồng sách màu da bò che lấp. Me ̣ tôi là mô ̣t luâ ̣t gia, bà đem nhiều
viê ̣c về nhà làm để có thể quanh quẩn bên tôi và hai đứa em gái của tôi. Ba
me ̣ tôi đã ly hôn. Tôi chı̉ đươ ̣c gă ̣p ba mỗi tuần có vài ngày, vı̀ thế me ̣ cảm
thấy có lỗi nếu không ở nhà chăm sóc các con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.