CHƯƠNG 4
<B
o ̣n Yeerk!>
Hai chấm đỏ đang bay châ ̣m la ̣i. Chúng đảo mô ̣t vòng rồi lô ̣n ngươ ̣c về
phı́a bo ̣n tôi.
<Không còn nhiều thời gian đâu. Các ba ̣n quyết đi ̣nh mau đi!>
“Phải nghe ổng thôi,” Tobias nói. “Chúng ta đâu còn cách nào chống la ̣i
bo ̣n Mươ ̣n xác?”
“Câ ̣u khùng rồi, Tobias,” Marco rên rı̉. “Khùng thâ ̣t rồi!”
“Giá có thêm chút thı̀ giờ thı̀ hay biết mấy, nhưng chúng ta không còn sự
lư ̣a cho ̣n,” Rachel nói. “Tớ ủng hô ̣ viê ̣c đó.”
“Còn câ ̣u thı̀ sao, Jake?” Cassie hỏi tôi. Thâ ̣t là kỳ. Bỗng dưng làm như
tôi phải quyết đi ̣nh cho cả bo ̣n.
Tôi ngước lên nhı̀n hai phi thuyền của bo ̣n Yeerk. Người Andalite go ̣i
chúng là gı̀ nhı̉? Phải rồi, Con Rê ̣p! Chúng đang đảo vòng gần la ̣i, hê ̣t như
con chó đang đánh hơi. Tôi ngó xuống người Andalite và nhớ đến tấm ảnh
gia đı̀nh của ông ta. Chắc ho ̣ không thể biết điều gı̀ đang xảy ra cho ông ấy.
Rồi tôi nhı̀n từng đứa ba ̣n xung quanh: Marco tếu táo, đứa ba ̣n nối khố
thı̉nh thoảng hay dở chứng của tôi; Rachel, nhỏ em ho ̣ thông minh, xinh đe ̣p
nhưng hơi kiêu; và Cassie, nổi tiếng yêu loài vâ ̣t hơn yêu cả khối người.
Cuối cùng, tôi nhı̀n Tobias. Cái cảm giác lúc tôi nhı̀n nó mới thực sự là
kỳ di ̣. Có cái gı̀ thấu tâ ̣n xương.
“Phải vâ ̣y thôi,” Tobias nói với tôi.
Tôi chầm châ ̣m gâ ̣t đầu. “Đúng. Chúng ta không còn lựa cho ̣n nào
khác.”
<Vâ ̣y mỗi ba ̣n hãy đă ̣t tay vào mô ̣t bên mă ̣t của chiếc hô ̣p này.>
Chúng tôi làm theo. Năm bàn tay, mỗi cái áp vào mô ̣t mă ̣t hô ̣p. Thêm
mô ̣t bàn tay thứ sáu, khác xa bàn tay chúng tôi với nhiều ngón lởm khởm.
<Đừng sơ ̣ gı̀ hết,> người Andalite nói.
Mô ̣t dòng điê ̣n dễ chi ̣u lướt qua khắp thân thể tôi. Tôi thấy nhô ̣t đến
mức suýt bâ ̣t cười.
<Xong,> người Andalite nói. <Nhưng hãy nhớ lấy điều này - không bao