kı́ch thước tương tự mô ̣t con kiến. Đầu nó phı̀nh ra và có màu nâu.
“Cùng mô ̣t tổ đó,” Jake nói. “Lấy ở tòa nhà ấy đấy.”
Tôi ngó trân trân con mối. Nó tı̀m cách leo lên thành lo ̣ nhưng la ̣i trươ ̣t
xuống.
Nó bất lực, nó đã bi ̣ ke ̣t trong mô ̣t thứ giống như mô ̣t phòng giam to
đùng bằng kiếng mà mô ̣t sinh vâ ̣t khổng lồ đang cầm trong tay, sinh vâ ̣t mà
con mối chẳng bao giờ hı̀nh dung nổi.
Jake tháo cái nắp lo ̣ ra.
“Tu ̣i mı̀nh sẽ hổng làm viê ̣c này trừ khi tất cả đều tán thành,” ba ̣n ấy
tuyên bố. “Nhưng tu ̣i mı̀nh hổng thể nào để cho… bo ̣n chúng… tàn phá khu
rừng đươ ̣c.”
Rachel chı̀a tay ra. Jake vỗ vỗ cái lo ̣ cho tới khi con mối rớt vô lòng
bàn tay của nhỏ.
Tôi thấy con vâ ̣t bò qua đường sinh đa ̣o của Rachel. Và thấy nó trở nên
bất đô ̣ng khi Rachel thu na ̣p ADN của nó.
Tôi tưởng tươ ̣ng mı̀nh là con mối ấy. Bò qua lòng bàn tay khổng lồ.
Nghı̃ rằng mô ̣t đường chı̉ tay của Rachel là mô ̣t cái rãnh sâu.
Khi Rachel xong viê ̣c, tôi cũng chı̀a tay ra. Bàn tay tôi run lên. Nó run
và tôi hổng thể nào ngăn nó khỏi run đươ ̣c.
Cái sân bán thực phẩm sáng choang bỗng có vẻ tối tăm.
Trời ơi, con vâ ̣t nhỏ này làm tôi hãi quá.
Tâ ̣n sâu thẳm của lòng mı̀nh, nó làm tôi khiếp sơ ̣.