Lev Tolstoy
Anna Karenina
Dịch giả: Nhị Ca, Dương Tường
Chương 31
Một tiếng chuông vang lên; mấy thanh niên xấu xí trơ tráo đi qua trước mặt
Anna, vừa vội vã, lại vừa để ý xem mọi người có thán phục mình hay
không. Petr co ro trong bộ quần áo dấu và đôi ghệt, đi qua phòng đợi và lại
gần với bộ mặt ngờ nghệch để đưa nàng lên tàu. Bọn thanh niên đang ồn ào
trên sân ga, thấy nàng đi qua bèn im bặt và một gã ghé tai bạn nói nhỏ câu
gì, chắc là một nhận xét thô tục về nàng. Nàng trèo lên bậc toa xe, vào
buồng toa trống không và ngồi xuống một chiếc ghế đệm dài trước kia màu
trắng, giờ đầy vết bẩn. Cái xắc nhỏ nẩy trên lò xo ghế đệm rồi nằm im. Sau
cửa sổ, Petr nhấc cái mũ lưỡi trai vành viến chào nàng, một nụ cười khờ
khạo trên môi; người soát vé thô lỗ sập cửa đành sầm một cái. Một bà xấu
như ma lem mặc váy phồng (Anna hình dung bà ta khoả thân mà phát kinh)
cùng mấy em gái cười rúc rích chạy trên sân ga.
- Ecaterina Andreievna có đủ cả đấy, cô ạ! - một cô bé trong bọn kêu lên.
"Bé bằng tí thế mà đã điệu bộ và méo mó", Anna thầm nghĩ. Nàng vội
đứng dậy và ngồi sang phía bên kia toa, gần cửa sổ để khỏi nhìn thấy ai.
Một gã mugich bé nhỏ gớm guốc bẩn thỉu, tóc bù xù xổ cả ra ngoài mũ lưỡi
trai, đi ngang qua cửa sổ và cúi xuống chỗ bánh xe. "Gã mugich xấu xí này
làm mình nhớ tới cái gì nhỉ", Anna nghĩ. Giấc chiêm bao liền trở lại trong
trí nhớ; run lên vì sợ hãi, nàng nép bên cánh cửa. Người soát vé mở cửa cho
một ông và một bà bước vào.
- Bà muốn xuống?
Anna không trả lời. Cả người soát vé, những người vừa lên tàu đều không
nhận thấy vẻ mặt hối hoảng của nàng lấp sau tấm mạng nhỏ. Nàng trở lại
ngồi vào trong góc. Cặp vợ chồng ngồi sau hàng ghế đối diện, kín đáo
nhưng chăm chú ngắm y phục nàng. Nàng thấy ghê tởm cả ông chồng lẫn
bà vợ. Người chồng xin phép nàng được hút thuốc: rõ ràng ông ta muốn
kiếm cớ bắt chuyện. Được Anna đồng ý, ông ta nói bằng tiếng Pháp với vợ
là ông chẳng muốn nói chuyện cũng chẳng muốn hút thuốc nữa. Họ nói