ANNA KARENINA - Trang 215

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chương 5

- Hơi vội đấy, nhưng chuyện hay đến nỗi tôi thèm kể chị nghe đến chết đi
được, - Vronxki nhìn bà chị với đôi mắt tươi cười và nói. - Tôi sẽ không kể
đích danh đâu.
- Nhưng tôi sẽ đoán ra, thế lại càng thú hơn...
- Chị nghe nhé: có hai chàng thanh niên rất vui nhộn...
- Chắc hẳn là các sĩ quan trong trung đoàn chú phải không?
- Tôi không nói đó là sĩ quan, mà chỉ là hai chàng thanh niên đã ăn uống no
nê.
- Cứ nói thẳng là đã say sưa đi.
- Có thể như vậy. Họ đi đến ăn tại nhà một người bạn, trong lòng rất vui vẻ.
Họ trông thấy một người đàn bà đẹp đi xe ngựa vượt qua trước mặt, nàng
quay lại và vừa cười vừa gật đầu chào họ, hay ít nhất cũng là họ tưởng
trông thấy như vậy. Họ ngạc nhiên thấy người đẹp đó lại dừng xe trước
ngôi nhà họ đến. Nàng đi lên gác trên. Họ chỉ thấy được đôi môi tươi tắn
dưới tấm mạng che và đôi chân nhỏ, xinh xắn.
- Chú kể chuyện đó với biết bao cảm xúc làm tôi tưởng chính chú là một
trong hai thanh niên đó.
- Chị vừa nói gì mà lạ vậy? Vậy thì hai chàng thanh niên ấy lên nhà người
bạn đã mời họ đến dự tiệc chia tay. ở đó, có lẽ họ hơi quá chén, như thường
xảy ra trong các tiệc chia tay. Trong bữa ăn, họ hỏi ai ở tầng gác trên cùng.
Không ai biết cả, trừ người hầu của ông bạn kia, khi được hỏi ở trên có
nhiều mamzelles(1) không, hắn trả lời là có nhiều lắm. Sau bữa ăn, hai
chàng thanh niên vào phòng làm việc của chủ nhân và viết một bức thư cho
người đàn bà chưa quen biết ấy:
một bức thư say đắm, đầy những lời thề thốt. Họ đích thân mang thư lên
gác để còn giãi bày thêm những điều có thể còn chưa rõ trong thư.
- Sao chú lại kể cho tôi nghe những chuyện điếm nhục thế nhỉ? Rồi sao
nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.