ANNA KARENINA - Trang 305

xanh, quai hàm dưới run run, chàng nện gót chân vào bụng nó và lại giật
cương. Nhưng nó không cựa quậy nữa, và, mõm vục xuống đất, nó chỉ lẳng
lặng nhìn chủ bằng cái nhìn như biết nói.
- Ô-ô-ôi! - Vronxki gầm lên, hai tay ôm đầu. - Ôi-ô-ôi! Tôi đã làm gì thế
này? Chàng kêu to. Cuộc đua thế là thất bại! Đó là lỗi tại tôi, một cái lỗi
nhục nhã, không thể tha thứ được! Còn con vật khốn khổ, xinh đẹp thế là
hết kiếp rồi! Ô-ô-ôi! Tôi đã làm gì thế này?
Mọi người, y sĩ phẫu thuật, người giúp việc ông ta, các sĩ quan trong trung
đoàn chàng chạy đến. Chàng tuyệt vọng về nỗi mình vẫn khỏe mạnh lành
lặn. Con ngựa bị gãy xương sống: phải giết nó thôi.
Vronxki không thể trả lời những câu hỏi, cũng không thể nói chuyện với ai.
Chàng quay đi và bỏ lại chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống đất, chàng trốn khỏi
trường đua, không biết mình đi đâu. Chàng khổ sở vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời, chàng phải chịu đựng một nỗi đau khổ nặng nề,
không sao gỡ được nữa, mà lại do chính mình gây nên.
Yasvin đuổi theo để trả lại mũ lưỡi trai và đưa chàng về nhà. Nửa giờ sau,
Vronxki mới định thần lại. Nhưng mãi về sau, cuộc đua đó đối với chàng
vẫn là kỷ niệm nặng nề nhất trong đời.

(1) Đơn vị đo lường bằng 0,71m. Trong bản Pháp văn của Sylvie Luneau
dịch là toise (khoảng gần 2m).
Chúng tôi sửa lại theo nguyên bản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.